Có người lao tâm khổ trí đi tìm nửa kia mãi một đời, nhưng có người chỉ phút chốc thấy được tình yêu đích thực cho mình. Tình chóng đến đâu phải lúc nào cũng mau đi, không kết thúc có hậu?!
Chiều cuối tuần, cô gấp rút chuẩn bị hành lý cho chuyến sang Nhật gặp đối tác. Mặc dù lịch công tác ở xứ sở hoa anh đào rất rộng thoáng nhưng cô không muốn thông báo cho bất cứ bạn bè thân quen nào của nơi này. Cô nào hy vọng một ai đó trong số bạn bè có dư thời gian dành cho mình. Ba mươi hai tuổi, trong khi hầu hết bạn gái đồng lứa tay bế tay bồng, cô vẫn làm “sếp phòng không” như mọi người thường trêu đùa cô. Cô chẳng bận lòng lắm với chuyện đó! Đôi mối tình yêu nồng đượm rồi chia xa cay đắng khiến cô càng cẩn trọng hơn trước các chàng trai. “Chắc mình chưa… tới số” luôn là câu đáp trả của cô trước những lời thăm dò, thúc giục chuyện chồng con từ mọi người.
Cô có thói quen ngủ suốt trên máy bay cho đến khi hạ cánh. Nhưng lần này, cô đã bị đánh thức hơn giữa chừng bởi tiếng động do người ngồi cạnh đánh cuốn sách rơi trên sàn. Một người đàn ông có đôi mắt đượm buồn hun hút dưới đôi mi dày và mái tóc đen gợn sóng chấm vai! Thấy cô giật mình và ngồi thẳng dậy, anh vừa nhặt cuốn sách lên vừa nhanh nhảu xin lỗi rồi nhìn cô mỉm cười khó hiểu đến bí hiểm.
– Trông cô ngủ rất xinh, rất vui được ngồi cùng cô trên chuyến bay này.
Cô cười xã giao với anh trong khi tâm trí không khỏi khó chịu với ý nghĩ một – người – đàn – ông – xa – lạ – ngắm – nghía – săm – soi – mình – ngủ.
– Hóa ra anh cũng là người Việt Nam. Tôi cứ tưởng anh là người Nhật ấy chứ.
Anh cười lớn khiến mái tóc đen gợn sóng được dịp chuyển động bồng bềnh.
– Lần đầu tiên có người nói với tôi điều ấy. Cô nghĩ sao khi nói tôi “dán mác” Japan?
– Ờ thì… đơn giản vì trông anh có vẻ rất Japan.
Cô đáp trả theo giọng điệu có phần hóm của anh. Lần đầu tiên một người có tiếng khó tính trong mọi việc như cô lại dễ chịu với một người đàn ông xa lạ. Cô đã nghĩ rằng, nếu anh là một thương gia ắt hẳn dễ dàng lấy lòng khách hàng hay đối tác. Nhưng rất tiếc anh không phải doanh nhân dù ngồi máy bay hạng thương gia. Chỉ cần nhìn chi tiết ngoại hình và quan sát cách xã giao của anh, cô đoan chắc anh là một họa sỹ. Cặp mắt sắc sảo nổi tiếng trong giới của cô chưa bao giờ nhận diện sai một ai cả! Dẫu thế nhưng cô vẫn muốn biết câu trả lời chính xác từ anh trước khi cả hai ngoảnh mặt chia tay nhau ở sân bay quốc tế Narita.
– Tôi khá tò mò và không đoán được anh làm nghề gì đấy? Anh không hề giống một thương gia…
Anh mỉm cười, vẫn một nụ cười khó hiểu đến bí hiểm.
– Tôi lại nghĩ cô đã đoán được rồi đấy chứ. Cũng như tôi, tôi đoán được nghề nghiệp của cô. Cô đi công tác, còn tôi đi chơi, chỉ vậy thôi.
Nói rồi anh quay bước nhanh trong khi cô còn chẳng kịp bật ra một câu nói khỏi bờ môi đỏ thắm và một nỗi thắc mắc về nụ cười thật lạ chưa được giải mã…
***
Công việc suôn sẻ, hợp đồng được ký kết nhanh chóng, cô thở phào nhẹ nhõm trở về khách sạn. Thả người trên chiếc giường êm ái, cô ngước mắt nhìn mông lung nơi trần nhà… thấp thoáng dáng dấp và nụ cười khó hiểu đến bí hiểm của người đàn ông trên chuyến bay hôm trước. Cô thấy mình là lạ thật khác thường. Giật mình và cũng bực mình chính mình, cô đứng dậy cố lắc đầu xua đi hình ảnh ấy, xúc cảm ấy trong sự vô vọng. Để rồi trên chuyến bay rời Nhật quay về Sài Gòn, cô lại sinh hy vọng có cơ hội ngồi cạnh người đàn ông đó chứ không phải là một phụ nữ bản xứ. Một cuộc gặp gỡ với ẩn số chưa và mãi không có cơ hội để giải mã vì chẳng kịp lưu lại thông tin gì về nhau khiến cô rấm rứt lòng dạ.
***
——-
“Anh đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên mái tóc cô. Một lần nữa, sau gần một năm, cô lại được ngồi cạnh anh trên chuyến bay hạng thương gia đến Nhật”
——-
***
Sài Gòn chiều cuối tuần sẫm màu trong màn mưa rỉ rả. Vậy là đã một tháng đã trôi kể từ lúc cô sang Nhật công tác và chuyến hàng đầu tiên của công ty cũng vừa xuất đi. Giờ đây cô mới lại có một cuối tuần trọn vẹn dành chăm sóc chính mình. Cô ngồi một góc nghỉ giải lao, phòng tập hôm nay không đông đúc người như ngày thường. Bởi trời mưa, do cuối tuần, vì không nhiều người… như mình, cô bất giác cúi người xuống buộc lại dây giày, nhưng thật ra là để giấu đi gương mặt đang buồn cười với suy nghĩ ấy. Thế nhưng cô nhanh chóng ngẩng phắt lên khi ánh nhìn chạm phải đôi chân lạ.
– Ơ…
Gương mặt cô vẫn đỏ bừng vì ý nghĩ gây buồn cười ban nãy, nhìn người đối diện đầy ngạc nhiên và cố gắng trấn tĩnh giọng.
– Là anh? Sao anh lại ở đây…
Nói đến đấy, cô mới thấy câu mình sắp hỏi trọn có phần vô duyên bởi đây vốn là phòng tập thể dục. Chẳng vội trả lời, anh lấy từ trong túi ra tấm danh thiếp phòng tập chìa trước mắt cô.
– Đây là của cô! Cô đã để lại “dấu vết” cho tôi còn gì?
Cô nhíu mày rồi bật cười trước sự hóm của anh chàng họa sỹ ngồi máy bay hạng thương gia. Anh cũng bật cười, một nụ cười mà cô từng nghĩ là khó hiểu đến bí ẩn giờ đây đã được giải mã rõ ràng.
***
– Hóa ra anh cũng là người Việt Nam. Tôi cứ tưởng anh là người Nhật ấy chứ.
– Không! Tôi không “dán mác” Japan. Anh “dán mác” chồng của em.
Tiếng cười cả hai vỡ òa hòa lẫn vào nhau ngập tràn niềm hạnh phúc. Anh đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên mái tóc cô. Một lần nữa, sau gần một năm, cô lại được ngồi cạnh anh trên chuyến bay hạng thương gia đến Nhật. Anh không du lịch, cô cũng chẳng công tác, cả hai đang cùng đi hưởng tuần trăng mật của mình.
st