Monday, April 29, 2024

... hóa ra mình mới chính là người ở lại

 Bỏ rơi người khác lúc nào cũng dễ hơn bị người khác bỏ rơi. Đó chính là ly biệt. Cứ phải có một người ra đi, một người ở lại. Người đi dĩ nhiên làm sao khổ bằng người ở lại.


Qua một thời gian, người ở lại phát hiện rằng thì ra mình cũng có thể quên người đi xa, và thế là họ không buồn nữa. Nhưng rồi người đi xa chợt phát hiện ra rằng mình vẫn yêu người ở lại. Thời khắc đó, người ra đi mới biết được rằng hóa ra mình mới chính là người ở lại.





<Trương Tiểu Nhàn - Tuyển Tập Tản Văn Hay>

8 câu chuyện nhỏ chứa đựng đạo lý nhân sinh lớn

 Có những câu chuyện tuy chỉ vỏn vẹn mấy dòng chữ nhưng lại chứa đựng đạo lý sâu xa, ý nghĩa to lớn. Thế nên trong cuộc sống này, đôi khi là lời ít ý nhiều, quan trọng ở sự cảm thụ của người nghe. 8 câu chuyện nhỏ ý nghĩa lớn dưới đây sẽ giúp bạn hiểu rõ hơn điều này.

Câu chuyện thứ nhất

Ngày xưa, một cặp vợ chồng nọ đã phải đi gặp Thần Chết.

Vị Thần Chết nói: “Hai người các ngươi chỉ có thể sống một người, các người hãy oẳn tù tì, người thua thì phải chết”.

Hai lần oẳn tù tì trước đó cả hai vợ chồng đều ra giống nhau; đến lần thứ ba, người chồng lại thua…Thần Chết thở dài nói: “Vốn dĩ chiếu theo lệ của ta, nếu như các ngươi ba lượt đều ra giống nhau, ta sẽ thả các ngươi ra, không muốn phải dùng đến lần thứ tư để phân thắng bại”.

Nghe xong, người vợ ôm chằm lấy người chồng tấm tức mà rằng: “Đã nói là 3 lần đều cùng nhau ra búa, tại sao lần thứ ba tôi ra cái kéo thì anh lại ra bao.”

Thực tế, đây chính là nhân tâm, là sự ích kỷ và ngốc nghếch của bộ phận một nhóm người, tính toán với người khác cuối cùng thành ra tính toán với chính mình.

Khi người ngu ngốc muốn thua, kỳ thực anh ta đã thắng rồi. Cho nên, nếu lúc nào cũng lương thiện…thì bạn đã là người thắng cuộc!

Làm người hãy luôn giữ trong tâm sự phúc hậu, lương thiện vậy.

Câu chuyện thứ hai

Một người lính bị quân địch tập kích, phải chạy trốn vào hang núi.

Khi quân địch đuổi theo sát sau lưng, anh ta đành trốn trong hang, thầm cầu nguyện kẻ địch không thể phát hiện ra mình. Đột nhiên, cánh tay anh ta cảm thấy nhồn nhột ớn lạnh, quay lại nhìn thì phát hiện ra một con nhện, anh ta định bóp chết nó nhưng đột nhiên sinh lòng thương cảm nên thả nó ra.

Không ngờ, nhện bò đến cửa hang dệt một mạng lưới mới. Quân địch đuổi tới hang núi thì thấy một mạng nhện còn nguyên lành, đoán rằng không có ai trong hang nên kéo nhau bỏ đi.

Thế nên, nhiều khi, đối xử tử tế với người khác đồng thời cũng là đang giúp chính mình.

Câu chuyện thứ ba

Một hành giả hỏi lão hòa thượng: “Trước khi đắc Đạo, ngài làm gì? 〞

Lão hòa thượng: “Đốn củi, gánh nước, nấu cơm”.

Hành giả hỏi: “Vậy đắc Đạo rồi thì sao?”

Lão hòa thượng: “Đốn củi, gánh nước, nấu cơm”.

Hành giả lại hỏi: “Vậy thế thì có gì khác với lúc chưa đắc Đạo?”

Lão hòa thượng: “Trước khi đắc đạo, khi đốn củi thì lo lắng đến gánh nước, lúc gánh nước lại nghĩ chuyện nấu cơm; đắc Đạo rồi, đốn củi thì cứ đốn củi, gánh nước thì là gánh nước, nấu cơm thì cứ nấu cơm”.

Đại Đạo chí giản chí dị, tâm giản dị chính là Đạo.

Câu chuyện thứ tư

Một người đàn ông ôm chính đứa con khoảng 10kg của chính mình thì sẽ không thấy mệt, vì đó là điều anh ta ưa thích; nhưng cũng người đàn ông này mà bảo anh ta ôm một hòn đã nặng 10kg, anh ta chắc chắn sẽ kiên trì không được bao lâu.

Phàm một người không thích làm việc nào đó, thì dù anh ta có tài hoa hơn người, cũng không cách nào phát huy; còn một người một khi thích làm việc gì đó, thì anh ta sẽ phát huy hết năng lực của mình, làm cho cả anh cũng phải chấn động.

Vì thế, một người không có thành tích gì, không nhất định là anh ta không có năng lực, rất có thể là vì không ưa thích mà thôi.

Câu chuyện thứ năm

Trong Thế Chiến II, một gia đình Do Thái bị bức hại, người con trai cả và trai út chia nhau ra đi tìm người giúp đỡ.

Người con trai cả đi tìm người từng giúp đỡ mình, người con trai út cậy đến những người bản thân từng được anh ta giúp đỡ. Kết quả là người con trai cả được cứu, người con trai út thì bị bán đứng.

Người yêu thương bạn sẽ một mực nguyện vì bạn mà phó xuất rất nhiều; người bạn yêu thương không nhất định sẽ nguyện ý vì bạn mà phó xuất. Trong cuộc sống này, những ai thật sự tốt đối với bạn đều là những người yêu thương bạn, từng ban cho bạn ân huệ.

Câu chuyện thứ sáu

Quạ đen bay đến hướng Đông, gặp được bồ câu. Cả hai đều đứng trên một gốc cây nghỉ ngơi, bồ câu thấy quạ đen bay rất vất vả, mới quan tâm hỏi han: “Anh muốn đi đâu vậy?”

Quạ đen căm giận đáp: “Kỳ thực ta không muốn rời đi, nhưng người dân nơi này đều ghét bỏ tiếng kêu không hay của ta”.

Bồ câu mới tốt bụng nói: “Đừng phí sức, nếu như anh không thay đổi được tiếng kêu của mình, thì dù bay đến đâu, anh cũng đều sẽ không được hoan nghênh đâu“.

Làm việc cũng thế, thay đổi mục tiêu không bằng thay đổi phương thức;

Thay đổi hoàn cảnh không bằng thay đổi chính mình.

Câu chuyện thứ bảy

Một con lừa vô ý rơi vào giếng cạn, mọi người nghĩ cách cứu nó nhưng không ai thành công; Họ liền quyết định chôn luôn con lừa. Con lừa đau xót kêu to, nhưng khi bùn đất rơi xuống, nó lại bình tĩnh một cách bất ngờ.

Nó cố gắng đứng trên bùn đất đang rớt xuống ầm ầm và giẫm nát bùn đất dưới chân, cố gắng đứng cao hơn một chút. Cứ như vậy, nó theo bùn đất rớt xuống mà không ngừng lên cao.

Cuối cùng, trong sự kinh ngạc của mọi người, con lừa bước ra khỏi giếng cạn.

Thời khắc mấu chốt có thể cứu bạn, thì chỉ có chính bạn thôi.

Câu chuyện thứ tám

Một người trẻ tuổi chán nản đi tìm kiếm sự thành công. Một triết gia bèn cho anh ta quả lạc và nói: “Hãy dùng sức nắn nó!”

Người trẻ tuổi dùng sức nắn nó; Quả lạc bị vê nát, chỉ còn lại hạt bên trong. Triết gia lại bảo anh ta chà xát nó, kết quả chà xát ra được phần vỏ ngoài màu đỏ, chỉ còn lại phần hạt trăng trắng. Triết gia lại bảo anh ta tiếp tục chà xát nó, nhưng bất luận dùng sức thế nào, anh ta không thể vê nát được phần hạt trắng này.

Triết gia bèn nói: “Dù rằng nhiều lần trắc trở, nhiều lần thất bại, nhưng điều then chốt nhất là phải có được một trái tim kiên định”.

Mai Mai dịch

Nguồn:  Tinh Hoa 

Hạnh phúc thực sự và sức mạnh thực sự nằm ở việc thấu hiểu bản thân

 Trở nên xinh đẹp có nghĩa là trở thành chính mình. Bạn không cần phải được người khác chấp nhận. Bạn cần phải chấp nhận bản thân. Khi bạn sinh ra là một bông hoa sen, hãy là một bông sen xinh đẹp, đừng cố trở thành một bông hoa mộc lan. Nếu bạn khao khát được chấp nhận, công nhận, và cố gắng thay đổi bản thân để phù hợp với những gì người khác muốn bạn trở thành, bạn sẽ phải chịu đựng cả đời. Hạnh phúc thực sự và sức mạnh thực sự nằm ở việc thấu hiểu bản thân, chấp nhận, và tự tin vào chính mình.



Thích Nhất Hạnh

Friday, April 26, 2024

... ngay cả suy sụp cũng phải xếp hàng từ từ xuất hiện



 Con người bây giờ khi đau lòng là một loại “tan vỡ không thành tiếng”.

Thoạt nhìn trông rất bình thường, họ vẫn nói cười, đùa giỡn, vẫn nói chuyện với mọi người, ngoài mặt bình tĩnh như chẳng có gì xảy ra. Nhưng trong thực tế, những điều phiền muộn trong lòng đã tích lũy đến đỉnh điểm. Họ sẽ không đập phá lung tung, không rơi nước mắt cũng không làm loạn.

Nhưng có lẽ trong một giây lại đột nhiên tích lũy đến cực điểm như thế, lại chẳng muốn nói chuyện, cũng không thực sự suy sụp, không muốn sống cũng không dám tìm cái chết. Thực sự có rất nhiều người như thế lắm, có khi bạn nhìn thấy một người cười rất vui vẻ và to tiếng, nhưng thật ra nội tâm của người đó đã sớm vỡ vụn thành trăm mảnh.

Thế giới của người trưởng thành, không thể gào khóc một cách điên cuồng cũng không thể làm loạn với người bên cạnh, ngay cả suy sụp cũng phải xếp hàng từ từ xuất hiện."

(Weibo/Nam Xuyên Đại Thúc | Dưa dịch)

YÊU THẬT CHẬM



"Hồi trước xe ngựa thì rất chậm, thư thì rất xa, cả đời chỉ đủ yêu một người." 

Tôi rất thích câu nói trên. Với tôi, đây dường như là câu trả lời hoàn hảo cho thắc mắc: Vì sao tình yêu của ông bà ngày xưa lại đẹp và bền lâu như thế.

Đã từng có thời nỗi nhớ là thứ hun đúc khiến tình yêu ngày một nồng nàn, thấm đượm. Nhớ nhung nhưng không có cách nào để trò chuyện, càng không rảnh rỗi để gặp mặt mỗi ngày, nên đành gửi gắm tâm tư của mình vào những lời hát vu vơ, gói ghém tất cả thương yêu của mình vào những dòng thư lâu lắm mới đến tay người nhận. Nỗi nhớ khiến người ta vỡ òa khi gặp được nhau, trân trọng mọi khoảnh khắc được ở bên nhau, lưu luyến khi phải rời xa nhau và quyết tâm để được trở về bên nhau bằng mọi giá.

Bây giờ thì khác rồi, một vài cái quẹt nhẹ trên mặt kính điện thoại là có thể nhìn thấy mặt nhau, ngày nào cũng có thể nói chuyện với nhau, đến mức người ta cảm thấy "chán" dù biết mình vẫn còn yêu. Hình như, người ta không còn được tận hưởng cái cảm giác nhớ nhung đến xé lòng như ngày xưa nữa. Hình như, người ta không biết từng phút giây được nắm lấy tay nhau quý giá đến nhường nào nữa. Và cũng hình như, người ta có nhiều sự lựa chọn đến nỗi họ dễ dàng từ bỏ người của hiện tại để tìm kiếm những mối quan hệ mới mẻ hơn, thú vị hơn.

"Hồi trước xe ngựa thì rất chậm, thư thì rất xa, cả đời chỉ đủ yêu một người." Còn bây giờ, nói yêu một người thật dễ, trải qua các cung bậc cảm xúc của tình yêu cũng thật nhanh, và rời xa thì cũng thật chóng vánh. Bây giờ, một thoáng thanh xuân cũng đủ đi qua cả tá người. Thời đại của những thứ vùn vụt trôi, ngay cả tình yêu cũng không có thời gian để mà được vun vén, được bồi đắp, được lớn lên. Bởi nào ai đủ kiên trì mà tìm hiểu, ai đủ nhẫn nại mà dò ý, ai đủ thành ý để nhớ nhung, ai đủ bao dung để "sửa", chứ không "vứt".

Vậy nên, những ai đang ao ước một tình yêu như thuở trước, thì đừng vội vã nhận lời yêu, đừng quấn lấy nhau suốt cả ngày, đừng dễ dàng nói lời chia tay, đừng đứng núi này mà trông núi nọ!

Hãy dành cả đời chỉ để yêu một người, yêu thật chậm.

Tác giả: Du Phong

Sách:Tự_yêu