(quanphan's blog)
Đã bao giờ thử một lần tập quên những cái nhìn: một lần rồi nhớ mãi kia chưa?
Đã bao giờ em thử tiến lên để đứng cạnh ai đó em yêu thương chưa?
Đừng mãi làm cái bóng đi sau ai đó mãi thế em, thử bước lên đứng trước hạnh phúc của mình một lần đi em!
Em sẽ thấy cuộc đời em không chỉ mãi là những cái nhìn ngoái lại và những lần với theo thế nữa.
Sao em lại yêu những cảm xúc của mình nhiều như thế?
Sao em lại yêu những giấc mơ kia đến thế?
Sao em cứ để những thứ chỉ thoáng qua kia in hằn mãi trong trí nhớ?
Đó chỉ là một cái nhìn, một cảm xúc đã qua, một giấc mơ chẳng thể thành hiện thực thôi em à!
Tạm cất chúng đi ngay cả khi chúng là những kỷ niệm rất nhiều và rất đẹp… Gói gọn chúng vào miền quá khứ đi em…
Đưa – tay – đây, tôi kéo em về cùng hiện tại…
Đưa – tay – đây, tôi chỉ em lối đến yêu thương…
Tôi tin cuộc đời này rất đẹp. Tôi cũng tin cuộc đời đầy những mảnh vỡ... Tôi chỉ muốn, mỗi buổi sáng có thể ngồi đối diện cùng một người, uống trà. Ko cần nói chuyện, ko cần âm thanh ồn ả, chỉ cần ánh mắt, bàn tay ấm áp trong nhau là đủ. Là đủ bình an...
Friday, November 1, 2013
Đưa tay đây, anh chỉ cho em...
Labels:
Ngã,
Thơ thẩn lang thang