Tôi tin cuộc đời này rất đẹp. Tôi cũng tin cuộc đời đầy những mảnh vỡ... Tôi chỉ muốn, mỗi buổi sáng có thể ngồi đối diện cùng một người, uống trà. Ko cần nói chuyện, ko cần âm thanh ồn ả, chỉ cần ánh mắt, bàn tay ấm áp trong nhau là đủ. Là đủ bình an...
Sunday, November 3, 2013
Nhớ...Quên...
Quên một người, không phải là không nhớ tới, mà là tự dưng nhớ tới, trong lòng cũng không xáo động, gợn sóng nữa
Thật sự quên đi, là không cần thiết phải cố gắng để quên.
Cũng như khi nhớ 1 người, nỗi nhớ, ở trong từng hơi thở...Không cần phải nói ra...nhưng hiển nhiên tồn tại...đến khi nào ta không còn nữa...thì thôi...
Labels:
Lan man,
Ngã,
Thơ thẩn lang thang