Tôi tin cuộc đời này rất đẹp. Tôi cũng tin cuộc đời đầy những mảnh vỡ... Tôi chỉ muốn, mỗi buổi sáng có thể ngồi đối diện cùng một người, uống trà. Ko cần nói chuyện, ko cần âm thanh ồn ả, chỉ cần ánh mắt, bàn tay ấm áp trong nhau là đủ. Là đủ bình an...
Tuesday, December 21, 2021
hình như ta chưa yêu...
Ta đã yêu trong mùa gió
Như đóa hoa thả hương tím triền đồi
Dốc vàng một màu thương nhớ
Khúc Romace cười, lặng lẽ ngấm mưa...
Ta chưa quên giấc mơ ngày xưa
Có bước chân trần rong chơi ven bãi cát
Con dã tràng xe tháng năm hò hẹn
Biển yên bình chảy mãi một dòng xanh.
(Đến một ngày, bắt gặp…)
Ánh mắt của anh, ánh mắt rất hiền lành
Chẳng ám ảnh tâm hồn ta lạc lối
Sóng cuốn trôi những dòng tên khắc vội
Đợi chờ gì, chút kỷ niệm liêu trai?
Ta đã quên mất mình là ai
Chỉ ngùi ngẫm về những điều đã cũ
Giọt ghi ta loang giữa chiều gió nổi
Đồi tím hoang vu...
(Tự hỏi lòng…)
Ta đã yêu nhau ư?
Trong mùa gió mái tóc em rối bời như cỏ
Những sợi dây tình vướng víu
Gỡ hoài chỉ thấy tơ vương
Lại thấy thương khúc Romance ướt mắt vẫn cười
Thương vết chân trần ngủ quên nơi cát vắng
Con dã tràng lang thang tìm kỉ niêm
Mây trôi về đâu giữa chiều tím mù khơi?
Ơi tình yêu, bàn tay nào dắt ta đi?
Qua nhớ quên và những gì còn mất
Con tim ta biết một điều rất thật
Trong mùa gió, hình như ta chưa yêu...
Lan Tử Viên
------
(Ngồi yên lặng...thật lâu...suy ngẫm về những gì đã qua...rồi tự hỏi chính mình... "hình như ta chưa yêu!?"...)
Labels:
Đời,
Ngẫm,
Thơ thẩn lang thang,
Vấn