+ Chuyện 1: Ở hành lang bệnh viện, anh ấy nói chuyện điện thoại oang oang, như chỗ không người.
Gần như tất cả đều quay lại nhìn với ánh mắt khó chịu. Nhưng giọng anh càng ngày càng lớn, ai cũng có thể nghe anh dặn bố ở nhà có vấn đề gì nhớ gọi chú Thắng hàng xóm, không được ra suối giặt đồ nữa, máy giặt anh mua và hướng dẫn sử dụng rồi, gói cao ngựa bạch anh gửi phải uống thế nọ thế kia…
..
Một số người muốn đứng lên bảo anh nói nhỏ lại. Vài người buông câu chửi “ đm, làm như mình nó có điện thoại”
..
Tắt máy, anh quay sang nói với bạn “ông cụ mình bị nặng tai, nhà có mỗi hai bố con, mình đi làm xa, muốn gọi điện về phải đợi hôm nào chú ở trên xã xuống nháy máy rồi gọi lại để nói chuyện với bố” .
…
Mọi người lặng đi, quên đi nỗi khó chịu đã từng…
—
+ Chuyện 2:
Ngã tư đèn đỏ, tất cả đều dừng đợi, đường đông. Cậu trai len lỏi, bấm còi, muốn vượt lên thật nhanh, khuôn mặt căng thẳng. Làm mấy người xung quanh bực bội lại càng bực bội thêm dưới trời nắng nóng.
Cảnh tượng lại tiếp diễn khi đến đèn đỏ thứ 2. Đâu đó đã vang lên vài câu chửi, có người định ra “ đập chết mẹ nó đi, làm như bố người ta vậy ” . Bỗng đằng sau có giọng con gái gọi với theo “ anh ơi, đừng đi nhanh nữa nguy hiểm, chị vừa gọi điện bảo bố không đợi anh kịp, đã nhắm mắt rồi…”
…
Bạn ạ, nếu trong cuộc sống này, điều gì thực sự không quá ảnh hưởng đến quyền lợi bản thân, thì hãy rộng lượng bỏ qua.
..
Đừng để bản thân trở thành kẻ cáu bẳn, thù ghét vì những thứ vụn vặt - những thứ chỉ xảy ra trong một thời điểm ngắn, rồi sẽ qua ngay lập tức, cuộc sống của mình vẫn không hề bị động chạm cơ mà.
>> Dĩ nhiên, ai cũng từng mắc sai sót, ai cũng từng vi phạm… và chúng ta không bênh vực những sai lầm đó ! Nhưng chỉ mong là hãy đơn giản đi một chút, bao dung hơn một chút để cả tôi, cả bạn, cả mọi người đều thấy nhẹ nhàng …
Đúng là thiếu nghiêm chỉnh về luật pháp là thứ cần chỉnh sửa, nhưng những thứ đó còn sửa được, chứ thiếu tình yêu thương và vị tha cho cuộc đời, đó mới thực sự là đáng sợ !!!
.
/st/