Trái tim biết rõ nơi nó muốn trú ngụ. Trong hầu hết các trường hợp,
bạn hãy học cách chiều nó, để nó được sống đúng nơi nó mong ước. Nó
luôn có lý, hầu hết các trường hợp.
Trái tim bạn là nơi cất giữ đam mê của bạn. Và nó luôn đói khát.
Nếu bạn không cho nó ăn no đủ, niềm đam mê sẽ chết dần chết mòn, sẽ cạn kiệt. Khi ấy - sống mà không đam mê, không tha thiết, bạn chỉ kéo lê đời mình trong sự bất mãn, hồ nghi và mặc cảm mà thôi.
Hãy bằng mọi giá tìm thấy niềm đam mê ẩn giấu trong ta. Hãy bằng
mọi giá chỉ ra được đâu là khả năng của bạn, đâu là thứ bạn yêu thích
nhất, đâu là việc mà bạn không thể trì hoãn đến sáng mai. Ở nơi nào đó,
trong bạn, chắc chắn phải có một niềm đam mê như vậy. Không cứ nó phải
là điều gì to tát, lý tưởng rạng ngời: thay đổi thế giới, trở thành
người xuất chúng, mưu bá đồ vương, lập kỳ tích trong khoa học hay nghệ
thuật. Chỉ cần nó đúng là
niềm đam mê: bất cứ đam mê nào, vâng, không loại trừ gì, đều đáng để bạn quan tâm và nuôi dưỡng.
Đừng để ngọn lửa tắt.
Có khi niềm đam mê duy nhất, khả năng duy nhất mà bạn tìm thấy là
ăn uống.
Bạn chỉ mê ăn uống, ngoài ra không ai/việc gì khiến bạn xao động. Thì
có sao? Hãy bộc lộ niềm đam mê ấy, hãy đi theo nó, bởi vì bạn sẽ thành
công. Bạn sẽ lọt vào Top 10, hoặc có thể Top 3, những người thừa cân
nhất hành tinh. Béo phì chẳng lẽ không đáng tự hào hay sao?
Trái tim cần ăn nhiều, nó không sợ béo phì. Nó cần ăn khi nó đói, cần ủ ấm khi nó lạnh.
Mỗi vết thương nội tâm mà bạn trải qua đều hằn lên nó một vết sẹo không cách gì tẩy xóa. Tôi hỏi bác sĩ riêng làm sao để xóa vài vết sẹo lồi trên da, ông kê ngay toa
triamcinolon acetonid (10 - 40mg/ml) tiêm thẳng vào sẹo. Tôi hỏi, thế còn sẹo trong tim? Ông lắc đầu ngán ngẩm, tiễn tôi ra cửa.
Khổ thay, sẹo trong tim tuy không ai nhìn thấy mà lại làm tim teo tóp,
chai lạnh, rồi đến một lúc bạn không còn cảm thấy tha thiết với điều gì
nữa. Tim còn đập, nhưng không còn sống.
Tôi đã từng chai đá, tôi thú nhận. Khi ấy, tôi cho rằng đam mê chỉ
khiến ta mù quáng. Tôi sợ nỗi đam mê, trốn tránh nó, cố giữ cho mình
trạng thái khô lạnh, vô cảm. Thế rồi trong một khoảnh khắc, tôi nhận ra
rằng mình đang chán mình, không phải chán đời, và như thế thật thiếu
công bằng cho bản thân. Tôi không cho phép bản thân mình bị đối xử ghẻ
lạnh. Tôi không cho phép mình bài bác, xem thường cuộc sống mình. Bản
thân tôi không bao giờ có thể là món nợ mà tôi phải tha đi lây lất cho
đến khi chết. Không được, dứt khoát không được!
Thử nghĩ lại đi, lúc nào bạn không còn thấy mê thích, đó là lúc quả
tim chỉ còn làm nhiệm vụ bơm máu, một cái máy bơm giật cục và chai sạn,
Frédéric Beigbeder đã từng nói vậy. Bạn không phải nhập viện, không
phải dùng thuốc trợ tim, bạn vẫn sống khỏe phây phây (trong mặc cảm/bất
mãn/hồ nghi), trời đang xanh hay ráng hồng, bạn chẳng quan tâm, người
đáng yêu hay đáng sợ, bạn không để ý, bạn kéo dài thời gian trên cõi đời
này bằng ăn ngủ đi lại bởi vì bạn có còn yêu thương mong muốn gì nữa
đâu…
Thế thì trong bất kỳ hoàn cảnh nào, bất kỳ bi kịch nào, bạn cũng không được dừng yêu.
Yêu gì cũng được, một người, một vật, một tín điều, một tôn giáo, một công việc, không có cái nào xứng đáng hơn cái nào. “Trái tim biết rõ nơi nó muốn trú ngụ”, đây không phải là phát biểu của tôi, nó thuộc về Steve Jobs.
Hãy học yêu việc mình làm, sản phẩm mình tạo ra, đứa con mình sinh thành, người mình gửi trao niềm tin.
Bạn phải yêu, giá nào cũng phải yêu và bảo vệ, bởi nếu không, bạn mong
gì người khác yêu nổi bạn và những gì thuộc về bạn? Khi bạn cất tiếng
hát mà chính bạn còn chán nó, còn thấy mặc cảm vì giọng mình, thì ai sẽ
là người yêu thích giọng hát ấy đây?
Khi bạn không có một kỷ
niệm nào để gìn giữ và trân trọng, thì ai sẽ là người trân trọng bạn,
giữ bạn trong đám rối ký ức của họ?
Tôi đã xem đi xem lại 20 lần 1 bộ phim yêu thích. Tôi không
dùng việc đó để giết thời gian, cũng chẳng phải không còn gì khác hay
hơn để xem, đơn giản vì trái tim tôi muốn tôi làm. Nó yêu bộ phim đó, nó
sai khiến tôi, buộc tôi xem. Nhiều lần, thật nhiều lần. Chỉ làm theo
nó, tôi đã thấy ngập tràn hạnh phúc.(*)
Đưa được tim mình vào đúng chỗ nó đòi hỏi, là hạnh phúc tự dưng tràn khắp châu thân.
Khi tìm thấy thức ăn cho trái tim, ta cảm thấy ngay luồng gió mới,
hơi thở mới. Bao giờ trái tim no đủ, nó là cái máy bơm mạnh mẽ, tươi
hồng và nó đập những nhịp sâu đều, đầy âm vang. Niềm đam mê được no đủ,
bạn sẽ thức giấc mỗi ngày như mỗi bận tái sinh. Tươi mới, nhẹ nhõm, vô
tư, ngập cảm hứng.
Bạn hãy tập yêu thương mình một cách đầy đủ, thiện chí. Đừng bắt
buộc mình phải yêu nếu ta chẳng thấy mình có gì đáng yêu. Ồ, nhưng làm
gì có chuyện thiếu vắng sự đáng yêu đến thế! Có khi bạn là một kho chứa
những điều đáng yêu bị che khuất bởi lo toan, nghi kỵ, cô đơn. Gạt lớp
mây mù, bạn nhìn thấy kho báu. Đặt niềm đam mê của bạn vào đó, chỉ vậy
thôi.
Sẹo trong tim sẽ lành không còn dấu vết một khi bạn yêu trở lại. Tin tôi đi.
(Quốc Bảo)
(*) đã bị tôi edit.