Lâu rồi đã quên cảm giác
Thả một con diều lên trời
Lâu rồi đã quên cảm giác
Nhắm mắt nghe dòng sông trôi
Lâu rồi đã quên mình cũng
Có nhiều mơ ước trong đời
Lâu rồi dường như chỉ biết
Từng ngày, sống từng ngày thôi
Những chiều buồn rầu như thế
Trải đều trên mỗi cuộc đời
Người ta riết rồi ai cũng
Tưởng mình thiếu thốn chơi vơi
Nhưng mà sau cùng em ạ
Họ vẫn biết yêu cuộc đời!
(Và họ sống hết cuộc đời
Mà chả cần ai cứu rỗi)
Lâu rồi đã quên | Nguyễn Thiên Ngân.
Tôi tin cuộc đời này rất đẹp. Tôi cũng tin cuộc đời đầy những mảnh vỡ... Tôi chỉ muốn, mỗi buổi sáng có thể ngồi đối diện cùng một người, uống trà. Ko cần nói chuyện, ko cần âm thanh ồn ả, chỉ cần ánh mắt, bàn tay ấm áp trong nhau là đủ. Là đủ bình an...
Wednesday, September 18, 2013
Lâu rồi...
Labels:
Ngã,
Thơ thẩn lang thang