Friday, September 20, 2024

Thế mới hay đứng trước tình yêu thì ai cũng là kẻ khờ khạo mà thôi.

(kể chuyện cho nghe...)



Hắn tự phụ về bản thân vì học giỏi, cao to đẹp trai, lại phong độ, đôi mắt rợp mi và nụ cười khá hồn hậu, dễ gần. Nhiều cô suýt ngất lăn khi lần đầu gặp hắn.

Chính vì vậy nên thâm tâm hắn lại xem thường các cô gái lộ liễu bày tỏ sự ngưỡng mộ. Thực lòng, qua vài lần hẹn hò cùng các cô nàng “thiếu muối”, hắn thấy thời gian bỏ ra đi chinh phục các nàng thà đi café hay xem đá bóng còn thú vị, thư giãn hơn.

Hắn sống cho mình cơ mà, miễn hắn thấy vui vẻ và chả ảnh hưởng đến hòa bình thế giới là được.

Nhưng vì không muốn bố mẹ mắng mỏ, mọi người dè bỉu “già kén kẹn hom” mà hắn cũng phải tỏ ra sốt sắng, vờ thở dài khi ai đó hỏi chuyện vợ con.

Hôm giỗ cụ, em họ hắn trổ tài làm mối. Trước gần chục đôi mắt nhìn vào, hắn buộc phải niềm nở nhận tờ giấy ghi số điện thoại của bạn con em và cảm ơn nó rối rít. Hắn quên bẵng tờ giấy ấy nếu mẹ hắn không chìa ra, giúi vào tay do hắn để rơi xuống gầm bàn. Hắn đành miễn cưỡng nhắn tin cho nàng với giọng kẻ cả: “Là em họ cho anh số của em, trót xin số rồi vì tôn trọng và lịch sự nên anh nhắn tin đến em để làm quen. Anh là Chiến”.

Nàng cũng là một hoa khôi, yêu bản thân hơn cả nên luôn quyết liệt với những lời nỉ non thúc giục mau đi lấy chồng của bố mẹ. Nàng thẳng thắn: “Nếu lấy chồng chỉ để cho có chồng thì lấy làm gì?”.

Nhận được tin nhắn ấy nàng tức sôi máu, hắn làm như mình là kẻ bỏ đi chờ sự đoái thương của hắn không bằng.

“Chắc anh tưởng em cũng thuộc diện ế như anh? Không phải đâu ạ, chỉ là em ưa sống tự do nhưng mọi người cứ thích mối lái thôi”.

Hắn ngỡ ngàng, gặp phải đối thủ đáng gờm đây, liền nhắn lại: “Ừ, tốt, anh bảo trước kẻo có người ăn dưa bở thôi, anh cũng không thích thứ quả ấy lắm”

“Còn em thấy quả gì họ nhà dưa là cũng tránh hết”. Hắn thấy buồn cười nên gạt tự ái nhắn tiếp: “Thôi dù sao cũng mất vài tin nhắn rồi, coi như khâu làm quen đã xong nhé!”

Tin nhắn lại độc chữ: “Tùy” làm hắn hụt hẫng. Người đâu mà kiệm lời thế, coi thường nhau ghê nhỉ, phải dạy cô ta bài học vì dám khinh người.

“Em nói chuyện nghe như già hơn cái tuổi ba mươi ý nhỉ, anh hỏi khí không phải, năm nay em bao tuổi rồi?”. Nàng đáo để: “Bảy năm về trước em hai bảy”. Hắn phì cười vì biết thừa nàng bằng tuổi em hắn: “Còn anh mới ba nhăm trẻ nhất phường”.

Cứ thế hai người đưa câu chuyện đi xa dần. Hắn thấy nàng khá hay ho, để làm bạn thì có thể cười suốt ngày, vậy cũng tốt. Hắn có chỗ đi chơi, mẹ khỏi làm phiền hỏi han. Hắn quyết định sẽ hẹn hò. Chẳng ngờ nàng cho câu: “Gặp làm gì để thất vọng ra”, hắn chột dạ không hiểu ai thất vọng về ai, nên nhắn lại kiểu bông đùa: “Không sao, qua cách nói chuyện là anh mường tượng ra con người em rồi đừng lo anh thất vọng”.

Không thấy hồi âm, hắn nhắn tiếp: “Anh nghe mấy đứa câm điếc đồn em đang có người yêu hả. Tối mai em rảnh chứ, anh muốn gặp em để làm rõ những tin đồn ác ý ấy?”. Nàng cười lăn cười bò và đồng ý gặp hắn!

Hắn bỗng thấy cái điệu bộ “ngông cuồng” cùng nét thanh thoát của cô gái đáng yêu lạ lùng, lần đầu tiên hắn trầm tư nghĩ về một người lâu và hồi hộp đến thế. Còn nàng thấy hắn có vẻ đàng hoàng, thân thiện, còn đẹp trai thì khỏi nói rồi.

Hôm nàng ốm nói không đến chỗ hẹn được hắn không tin còn bảo muốn anh đến tận nơi để khoe người yêu cho khỏi mang tiếng ế à? Nàng phản pháo: “Không, anh đừng đến, kẻo bảo vệ chung cư thấy điệu bộ khả nghi lại bắt vào viết tường trình thì lại khổ em phải xuống bảo lãnh”.

Được một thời gian hắn nhắn đùa vu vơ: “Anh từng quyết tâm không lấy vợ, em nhất định không lấy chồng, hay, hai đứa mình lấy nhau nhỉ?”. Không thấy tin lại, tự dưng đêm ấy hắn không ngủ được, cứ chờ đợi tin của nàng. “Thôi chết hay cô nàng giận nhỉ, mà mình đùa cũng ngu cơ”, hắn tự dằn vặt rồi ngập ngừng muốn nhắn tin xin lỗi, hoặc xin rút lại tin nhắn ấy nhưng lại nhủ: “Thôi kệ, coi như mình nhắn nhầm”.

Hắn không biết phía đầu bên kia cũng mông lung, không biết có nên hiểu đó là lời tỏ tình hay không, rồi cô nàng tặc lưỡi: “Coi như chưa nghe thấy, lúc nào có lời chính thức hẵng hay”.

Thêm một thời gian nữa nàng hỏi: “Chúng mình là bạn được không anh?”. Hắn đáp nhanh gọn dường như không cần suy nghĩ: “Đương nhiên rồi!” khiến nàng càng hoang mang chẳng hiểu mối quan hệ hiện tại là gì.

Cuối cùng kẻ nhắng nhít là hắn cũng gửi được lời nên hồn, tử tế vào một buổi sáng sớm: “Em biết không, anh yêu rồi đấy, anh yêu người đang đọc cái tin nhắn này này. Mẹ anh bảo tháng tới tốt ngày phải cưới vợ liền tay, không biết ý người ấy thế nào?”. Mặt nàng đỏ bừng mãi sau mới rụt rè nhắc lại lời khẳng định là bạn ngày trước, hắn tỉnh bơ: “Là bạn đời còn gì, thế ý em là bạn gì?”, nàng cười tủm tỉm.

Tối hôm ấy hắn bảnh chọe xuất hiện với một bông hồng trên tay, nàng e lệ nhận lời cầu hôn của hắn!

Hình như họ đến với nhau bằng sự háo thắng, để rồi hai người cùng thua. Thế mới hay đứng trước tình yêu thì ai cũng là kẻ khờ khạo mà thôi.

st