Saturday, January 15, 2022

Ngẫm...




Bóng tối ập xuống đỉnh núi. Tất cả đen như mực, trăng sao đều khuất sau mây, tầm nhìn có lẽ là zero.

Người đàn ông mải miết trèo, chỉ còn vài thước nữa là tới đỉnh. Bỗng anh trượt chân và ngã nhào xuống khoảng không bên dưới, nhanh kinh hoàng. Không thấy gì ngoài những chấm đen ngòm, anh rơi tự do, cảm giác bị trái đất hút xuống không gì cưỡng lại được.Những hình ảnh đáng nhớ nhất của khoảng đời đã qua lướt qua tâm trí anh, cả đẹp và không, chúng như những thước phim cuộn nhanh vậy.

Bỗng nhiên anh bị kéo giật lại. Sợi dây thừng thắt ngang bụng treo anh lơ lửng giữa không trung. Cảm giác sợ hãi tột cùng vì cái chết gần kề, người đàn ông không biết làm gì hơn là hét to: “Chúa ơi giúp con với”.

Có một giọng nói bình thản vọng xuống từ thinh không:
- Con muốn ta làm gì?
- Chúa hãy cứu mạng con.
- Con có thực sự tin ta không?
- Tin, con tin ạ.
- Vậy thì hãy cắt sợi dây thừng ở thắt lưng con đi.

Một thoáng im lặng, rồi người đàn ông quyết định níu chặt lấy sợi dây, bằng tất cả sức bình sinh. Ngày hôm sau, đội cứu hộ tìm thấy anh chết cóng. Thi thể bị treo trên một sợi thừng, đôi bàn tay cứng lạnh vẫn giữ chặt nó. Anh chỉ cách mặt đất hơn một mét.

.

.
.

Vậy đấy, có bao giờ bạn nghĩ rằng những gì chúng ta đang níu kéo thực ra lại chính là cái cần phải rời bỏ nhất không?
những gì chúng ta đang níu kéo thực ra lại chính là cái cần phải rời bỏ nhất , phải thế ko?