Tôi tin cuộc đời này rất đẹp. Tôi cũng tin cuộc đời đầy những mảnh vỡ... Tôi chỉ muốn, mỗi buổi sáng có thể ngồi đối diện cùng một người, uống trà. Ko cần nói chuyện, ko cần âm thanh ồn ả, chỉ cần ánh mắt, bàn tay ấm áp trong nhau là đủ. Là đủ bình an...
Thursday, January 27, 2022
Kén cô độc
Em sống trong cái kén của riêng mình
Câm lặng đau một nỗi đau cô độc
Như con tằm rút ruột kéo những sợi tơ vàng óng
Em rút ruột mình se lại những nỗi đau…
Tằm kéo tơ dâng đời những nhiệm màu
Em rút nỗi đau chỉ mong mang cho anh niềm hạnh phúc
Nhốt mình trong kén u sầu mong ngày đổi kiếp
Rũ bỏ thân tằm
thành ngài
chui khỏi kén…
hồi sinh
Để sức tàn sống cho trọn nghĩa tình
Rồi âm thầm chết trong một chiều thu tàn úa
Em chả để lại gì cho đời…
dù nhỏ nhoi
hay chỉ là nỗi nhớ
Chả để lại gì
em mãi mãi hư vô
Em không như con tăm biết dâng kén nhả tơ
Em không biết yêu người, yêu cuộc sống
Muốn nghe anh trách mắng …
nhưng tất cả đều là vô vọng…
Em giăng kén nỗi buồn…
nhốt chặt những đau thương
Câm lặng | Vân Hồng.
Labels:
Ngã,
Thơ thẩn lang thang