Thursday, August 29, 2024

... is what you need

 



"Staying in a relationship just because you love someone is not worth it. love is not all you need. Respect is what you need. Time is what you need. Reassurance is what you need. Happiness is what you need. A bestfriend is what you need."

(quoted)

Wednesday, August 28, 2024

Nhưng ai mà chẳng...

 

"Người lớn dặn, uống rượu đừng uống quá sáu phần say, ăn cơm đừng ăn quá bảy phần no và yêu ai cũng đừng yêu quá tám phần tình. Nhưng ai mà chẳng uống tới khi nôn, ăn đến lúc trương cả bụng và yêu người đến khóc đến sầu." 



Nguồn: Weibo 

Nói nôm na là cam chịu,...

 

Tới tuổi, người ta không khóc ròng ròng được nữa. Người ta chỉ cúi mặt thở dài trước muôn trận cuồng phong trong lòng mình. Nói nôm na là cam chịu, chờ ngày bão tan.





— AN TRƯƠNG

Tuesday, August 27, 2024

Ấm thì ta giữ, lạnh thì ta buông...

 


Đậm cũng là trà, nhạt cũng là trà

Nóng thì hương tỏa, nhạt thì hương bay,

Cuộc đời xưa nay lòng người ấm lạnh

Ấm thì ta giữ, lạnh thì ta buông...

st

...là vào thời điểm đó đã có thể tận tâm tận lực, thành thật chân thành.

 



“Tình yêu đúng nghĩa đôi khi không phải là nắm tay nhau đi đến cùng trời cuối đất, vĩnh viễn không thay lòng mà chỉ đơn giản là vào thời điểm đó đã có thể tận tâm tận lực, thành thật chân thành.”

st

Ngôn ngữ là một thứ rất đáng sợ

 



"Ngôn ngữ là một thứ rất đáng sợ, nó có thể làm thương tổn người khác một cách sâu sắc. Nhưng điều đáng sợ hơn chính là những câu chữ bạn nói ra cũng dễ dàng vạch trần bản chất con người bạn"

Nhưng rồi sẽ chết như chưa từng sống bao giờ

 


Có người hỏi Đức Dalai Lama:

"Điều gì làm Ngài ngạc nhiên nhất ở nhân loại?"

Ngài trả lời:

"Con người … bởi vì con người phung phí sức khỏe để tích tiền của, rồi lại bỏ tiền ra để tìm mua lại sức khỏe.

Và vì quá lo nghĩ cho tương lai, con người quên mất hiện tại, đến nỗi không sống với hiện tại lẫn tương lai.

Con người sống như thể sẽ không bao giờ chết … Nhưng rồi sẽ chết như chưa từng sống bao giờ".

st

...cũng không khiến bạn say mê

 


Khi bạn có một nơi chốn thuộc về riêng mình thì những nơi chốn khác dù có xinh đẹp đến đâu cũng không khiến bạn say mê nữa...

st.

𝑪𝒐́ 𝒏𝒆̂𝒏 𝒕𝒊̀𝒎 𝒎𝒐̣̂𝒕 𝒏𝒈𝒖̛𝒐̛̀𝒊 𝒈𝒊𝒐̂́𝒏𝒈 𝒎𝒊̀𝒏𝒉 đ𝒆̂̉ 𝒚𝒆̂𝒖?




*Thử thách 100 ngày chia sẻ suy nghĩ. Ngày 11


Gần đây mình có xem bộ phim: We made a beautiful bouquet - bộ phim lãng mạn kể về câu chuyện của một cặp đôi có rất nhiều điểm chung. Hai người có cùng gu ăn mặc, cùng đọc một cuốn sách, thích những bài hát giống nhau… Họ cảm thấy nhau là định mệnh. Và định mệnh ấy khiến hai con người vốn xa lạ trở thành một cặp.


Thật tuyệt nếu hai người có cùng sở thích yêu nhau, vì họ có thể cùng trải nghiệm nhiều điều, dễ thấu hiểu và chia sẻ nhiều điều.


Nhưng thật sự ấy, làm gì có sở thích nào là mãi mãi, làm gì có tồn tại 2 người luôn luôn giống nhau, đúng không mọi người? Đến bản thân mình đây, có những cái mình nay thích mai thôi, chứ đừng nói là trong thì tương lai của một người khác.


Chưa kể, nếu thứ duy nhất gắn kết tình cảm của hai con người chỉ là sở thích mà lại thiếu đi sự cảm thông, chấp nhận và chia sẻ. Thì sự rạn nứt và grow apart là không thể tránh khỏi.


Nhận thức được điều này cũng khiến mình thôi “mộng mơ” nhiều về tình yêu. Việc chấp nhận không còn là một điều gì quá khó nữa, nó khiến mình thấy hài lòng, kể cả “người ấy” không thích xem Ghibli và đi phượt giống mình =))))


Ps: Cái kết của bộ phim trên mọi người đoán sẽ như thế nào nhỉ? Mình không spoil để mọi người tự cảm nhận nhe!

(source: 1gocthenhthang's tumblr)

Sunday, August 25, 2024

SỐ LỖ BAN & DỊCH KINH

 Bạn có biết 



Sách Lỗ Ban có một câu: “Ghế đi với số 3, cửa đi với số 5, giường đi với số 7, quan tài đi với số 8, bàn đi với số 9”, thực chất đó chính là nguyên lý của “Dịch kinh”, nhằm mang đến những điều may mắn, tốt lành.


1. Ghế đi với số ba, ngụ ý là cuộc sống hòa thuận.


Những chiếc ghế gỗ dài ngày xưa, có thể để cho nhiều người cùng ngồi một lúc. Chiều dài của chiếc ghế gỗ không thể là một số nguyên, số đuôi của nó nhất định phải chứa số 3, ví dụ như 2,3 xích, 4,3 xích (1 xích = 1/3m).


Bởi vì con số 3 thuộc về quẻ Ly, Ly là hỏa, hỏa đối ứng với “Lễ”. Ba người tạo thành số đông, bởi vậy mọi người muốn bình an vô sự ngồi cùng một chỗ với nhau, thì phải tuân thủ “lễ tiết” giữa người với người.


2. Cửa đi với số năm, ngụ ý là cả nhà tài phúc


Làm cửa bất kể là lớn nhỏ, dài rộng thế nào đều phải có số 5 ở đuôi. Bởi vì số 5, thuộc về quẻ Tốn, phương vị của quẻ Tốn là hướng Đông Nam.


Đối với người xưa, xây dựng nhà cửa, sẽ quay lưng về hướng Bắc, quay mặt về hướng Nam, như vậy sẽ dễ dàng lấy được ánh sáng.


Bởi vì người xưa cho rằng phương vị của quẻ Tốn (hướng Đông Nam) là hướng phát tài, mà cửa chính là cái “miệng khí” của cả gia đình, như vậy dễ dàng thu hút tài vận. Cho nên “Cửa đi với năm” cũng có nghĩa mang 5 loại phúc tới nhà.


3. Giường đi với số bảy, ngụ ý là cuộc sống an ổn


Giường ngày xưa dù dài rộng lớn nhỏ thế nào, thì số đuôi phải có số 7, như 2,7 xích; 3,7 xích v.v. Bởi con số 7, thuộc về quẻ Cấn, quẻ Cấn đại biểu cho núi, mang lại ổn định và an tĩnh.


Giường mà an ổn, chính là biểu tượng cho một cuộc sống bình yên. Cuộc sống thế nào là an ổn? Chính là buổi tối có thể ngủ ngon, tâm không lo lắng, không phải suy tư về ngày mai. Cũng có câu tục ngữ “Tâm an ổn, giường an ổn”, “Ngủ không yên, không thể oán giường nghiêng”.


4. Quan tài đi với số tám, ngụ ý tích đức làm việc thiện để lại phúc cho con cháu


Thợ mộc xưa đóng quan tài, bất kể là người qua đời cao thấp ra sao, tất cả quan tài đều làm tám thước, không nhiều hay ít hơn. Bởi vì con số 8, thuộc về quẻ Khôn, quẻ Khôn đại biểu cho quả đất, đức dày có thể chuyên chở vật.


Người đã chết, cái gì cũng đều không mang theo được, tích lũy tiền bạc ngược lại sẽ làm cho thế hệ sau ham ăn lười biếng, mang đến tai họa. Cho nên người khi còn sống, chi bằng tích đức làm việc thiện, để lại phúc báo cho con cháu.


5. Bàn đi với số chín, ngụ ý là gia đình thịnh vượng


Bàn ở đây là bàn vuông để ngồi ăn cơm, cái bàn dù là dài rộng cao thấp ra sao, cũng đều phải có số 9 ở đuôi, ví dụ như 2 xích 9 thốn, 3 xích 1 thốn 9 phân…


Trong “Dịch kinh”, số 9 đại biểu cho “Dương”, là một con số thần thánh và may mắn, có thể dùng để tượng trưng cho trời cao.


Người một nhà cùng ngồi chung với nhau, ăn uống sum vầy, cơm áo không phải lo nghĩ, gia đình như thế chính là thịnh vượng.


Bài sưu tầm

Yêu thôi chưa đủ...



(Bài dài không dành cho người đang bận)


1. Mẹ tôi thích trồng những loại cây thân thảo, nhanh ra hoa, vóc dáng mảnh mai, mềm yếu. Ngược lại, ba tôi lại thích những loại cây thân gỗ, cứng cáp, vững chãi hoặc ít nhất đó là những loại hoa lâu tàn, chịu được cái khắc nghiệt của nắng gió miền Trung. 


Hồi còn nhỏ, tôi vẫn thấy ba mẹ đôi khi cự nhau chỉ vì người muốn trồng hoa, người muốn trồng cây. Nhưng rồi ba tôi vẫn hay nhượng bộ mẹ, chừa một khoảnh vườn nhỏ để mẹ trồng rau, trồng hoa. Ông thường trồng cây men theo bờ đất quanh nhà. Hồi đó, quả thực tôi cũng thích trồng hoa hơn là những thân cây mà phải lâu rất lâu ta mới thấy nó chuyển mình.


Khi bão tràn về, ba tôi luôn là người đội mưa gió ra che chắn vườn cho mẹ, luôn là người đầu tiên ra dọn đám hoa rũ xuống vì gió. Khi mảnh vườn của mẹ tôi xác xơ,  ông luôn hối thúc mấy chị em tôi gieo hạt lại hoặc đi tìm giống hoa cho mẹ. 


Và mẹ tôi thì những ngày ba tôi vắng nhà, bà vẫn lẳng lặng vun gốc cây cho ba tôi. Hễ thấy đám con nít nào quấy phá mấy cây của ba là thể nào mẹ tôi cũng hù dọa chúng (dù chẳng đứa nào sợ vì mẹ tôi rất hiền). 


Giờ đây, khi trở về nhà, tôi thường ngồi dưới bóng cây ba trồng, nhìn ngắm vườn hoa của mẹ. Tôi nghĩ, nếu thiếu một trong hai thì tôi đều cảm thấy hụt hẫng. Và ba mẹ tôi, dù họ không giống nhau về sở thích nhưng rất tôn trọng người còn lại. 


2. Dạo này tôi nhận được nhiều tin chia tay của bạn bè. Tất cả đều là lý do không hợp nhau. Hợp ở đây là phù hợp. 


Khi ta gần nhau hơn, mới thấy có những điều không thể dung hòa được giữa hai cá thể; đặc biệt là quan điểm sống. Sau khi chính mình chia tay và chứng kiến nhiều cặp đôi chia tay, tôi cũng hiểu được phần nào. 


Vì để một mối quan hệ bền vững, yêu thôi chưa đủ. Sự dung hòa tính cách, tôn trọng những điều riêng và quan điểm sống rất quan trọng. Nói nghe có vẻ lớn lao nhưng sự “phù hợp về quan điểm sống là điều mà tôi cho là cực kỳ quan trọng. Tôi đã từng mất thiện cảm vì người yêu đã có thái độ không tôn trọng khi nói về một người bạn mà tôi rất tôn trọng. Những điều rất nhỏ thôi nhưng sẽ quyết định rất nhiều đến thái độ, góc nhìn ta dành cho nhau. 


Trong tình cảm, có những lý do chia tay tưởng chừng vô lý nhưng thực ra nhiều cái nhỏ gom lại thành một cú nổ lớn. Người muốn chia tay đa phần không thể nói được lý do chính xác nhưng nó như sợi tơ mỏng vô hình làm người ta thấy bị ràng buộc, khó thở. Tôi nghĩ ai từng rơi vào cảm giác đó sẽ hiểu rất rõ.


3. Giờ đây, mỗi khi tôi nhận được một tin nhắn bất ngờ trong đêm từ vài người bạn rằng: “Tụi tao chia tay rồi. Không hợp nhau”, tôi luôn im lặng. Không muốn khuyên nhủ hay hàn gắn gì. Bởi người trong cuộc chắc hẳn đã phải cân nhắc, đắn đo, cắn rứt lắm mới đưa ra được quyết định đó. 


Bản thân tôi, dù bạn tôi đúng hay người yêu của bạn đúng, thì đó vẫn là quyết định của hai người. Rất độc lập. Vài hôm sau, khi bạn ổn, tôi chỉ biết nhắn “Vậy cũng tốt cho cả hai.” 


Chứ không còn hiểu tiếng lòng nhau mà cố chấp bên nhau làm chi?


Và cái lý do nghe hết sức vớ vẩn “không hợp nhau” kia, tôi luôn rất coi trọng. Để nhìn hai người đã đi với nhau dài đến đâu, nó nằm ở chữ “hợp nhau” đó.


Khi người ta thấy “không còn phù hợp”, nghĩa là một trong hai người đã có góc nhìn, thái độ sống, quan điểm sống khác người đồng hành. Mà những gì thuộc về hệ tư tưởng, cố gắng chỉ là “đồng sàng dị mộng”. 


Chất keo có thể giữ mối quan hệ là sự chia sẻ và cùng nhau điều chỉnh. Nhưng tỷ lệ một người “muốn đi” điều chỉnh là rất thấp! Ta không nên trách họ hay dằn vặt mình. 


“Duyên phận lắm mới cùng đi một đoạn

Còn so đo chi kể ngắn hay dài…”


Rốt cùng, cuộc sống này không có tốt nhất hay tệ nhất. Chỉ có phù hợp với mình - ở thời điểm đó!


4. Đôi khi, bạn cảm ơn người đã ngồi uống cùng bạn đến lúc say xỉn một phần thì phải cảm ơn người đã dịu dàng pha cốc chanh nóng cho bạn mà không một lời phàn nàn mười phần. Đó là khi ta hiểu mối quan hệ nào cũng có rắc rối cả. Nhưng người ta chấp nhận nó. Và điều chỉnh.


Sẽ hạnh phúc hơn nếu người ngồi uống và người pha cốc chanh ấy là một. Tôi nghĩ vậy. 


Nên ta hãy biết cách khơi men và cả giải rượu nếu cần. 


Uyển chuyển mà sống!


(Bài viết mang góc nhìn cá nhân, có thể không phù hợp với quan điểm của các bạn. Ta đọc trong sự tôn trọng và văn minh nhé!)


Hạ's Facebook



Saturday, August 24, 2024

Tình mưa ngâu

Tháng Bảy âm lịch, những cơn mưa ngâu bất chợt dai dẳng cho hồn người lãng đãng. Bỗng nhiên thấy lòng mình nhẹ bẫng, muốn viết điều gì đó để ghi lại những cảm xúc mà lâu nay đã “cố tình” bỏ quên. Tháng bảy mưa ngâu. Mưa xoa dịu mặt đất nóng hổi đã cằn khô. Mưa thổi làn gió mát cho không khí trong lành dễ chịu. Mưa mang những giọt nước trong veo cho cây cối xanh mướt, đầy sức sống. Và mưa rót vào lòng người những cảm xúc bâng quơ với những suy nghĩ nào đó… 

alt

Dường như mưa ngâu luôn đến vào buổi chiều cho mây giăng mờ mờ trời buồn. Con đường trứơc nhà vắng lặng chìm khuất trong làn mưa nhạt nhòa. Tôi ngồi một mình nhớ lại những ngày xưa cũng tháng Bảy và ngôi trường học cũ, nơi tôi học cách đây hơn 40 năm. Những ký ức xưa trở về gợi lại biết bao nhiêu nỗi nhớ thời cắp sách mà từ lâu chìm nổi giòng đời làm tôi quên lãng. Tôi xách xe đạp chạy lại con đường đi học khi xưa rồi đứng lặng giữa con đường mà ngày nào cùng bạn bè ngắm nhìn các bạn học nữ tha thướt gót mềm giờ tan học và tà áo dài tung bay với gió. Nhớ đến những cái nắm tay nhẹ tênh ấm áp thay cho lời tỏ tình êm ái khi hai đứa che chung tấm áo mưa nhỏ cũng đủ làm nên kỷ niệm ngọt ngào.
alt

Mưa Ngâu luôn là dấu hiệu buồn và chia xa những cuộc tình không thành. “Giọt mưa ngâu” hay là “giọt nước mắt” nhớ nhau? Phải chăng, nỗi nhớ được đan dệt trên bầu trời để tạo thành những cơn mưa, để tình yêu ấy sẽ là hạt mưa đến với hai đầu nỗi nhớ. Để chúng ta nhận lấy những yêu thương, cho khoảng cách xích lại gần hơn, cho tình yêu cứ đong đầy theo năm tháng.

alt

Người ta nói: “Tình yêu của hai người xa nhau giống như ngọn lửa. Gió có thể sẽ thổi tắt ngọn lửa nhỏ nhưng sẽ thổi bùng ngọn lửa lớn”. Hãy nuôi dưỡng tình yêu dù phải xa nhau nhé!

alt

Sau này tôi biết vậy, nhưng thuở đó tôi cứ mải mê đắm chìm yêu đương cho trái tim vỡ tan cảm xúc. Yêu nào biết cuộc tình sẽ như Ngưu Lang-Chức Nữ tràn ngập những giọt nước mắt mong manh chia lìa xa cách. Các đôi lứa yêu nhau thủơ học trò là thế, tình dễ tan khó bền như những giọt nước mưa ngâu lạnh lùng tiễn biệt nhưng đẹp tuyệt vời... Ngày ấy, tuổi học trò mơ mộng cứ rong rủi những cuộc tình “đến rồi đi cho nước mắt ly biệt đong đầy”, bao vầng thơ chan chứa nồng nàn khi tình bắt đầu và đắng cay khi chia xa là vậy. Tôi nhớ những lời tâm sự nồng thắm của bạn bè khi tình yêu bắt đầu, lời thổn thức đẫm nước mắt khi cuộc tình tan vỡ, tất cả chỉ đơn giản là tình mong manh, tình mưa ngâu đau đớn mà cũng dễ quên sẽ sớm thay bằng cuộc tình khác do tuổi trẻ nóng vội bồng bột. Cuộc tình mưa ngâu hệt như tên gọi của nó.
alt
Dù sao thì tình yêu tuổi học trò vào mùa nắng, mùa mưa ngâu thế nào cũng là tình một thời vụng dại khi trái tim ngỡ mật ngọt thiên đường lãng đãng, tình của hàng giờ bên nhau cùng học ráng nhớ những phương trình đại số khó hiểu, những hình học không gian mơ hồ huyễn hoặc, những câu ca dao, thơ văn bất tận mà chúng tôi không dứt, kết cuộc là giận hờn rồi làm hòa rồi rủ nhau đi picnic cho “thư giãn”. Nhưng buổi đi dạo chơi đó dù trời có mưa khiến cả hai lạnh run mà vẫn thích. Dĩ nhiên, cái nắm tay đủ ấm áp nhẹ nhàng và cái choàng vai mà chúng tôi đều rụt rè đến nay tôi nhớ lại cứ thấy nôn nao huyền hoặc. Tình học trò ngày ấy đơn sơ lạ lùng, đứa nào cũng sợ không dám chạm đến một làn ranh giới mơ hồ nào đó dạn dĩ như tuổi trẻ ngày nay. Tình chỉ mách bảo bằng nhịp đập trái tim, bằng ánh mắt và cái nắm tay là đủ cho lòng xốn xang mất ngủ.

alt

Trời vẫn mưa, cơn mưa ngâu đầu mùa lãng đãng trên hàng cây, cảnh cũ thay đổi nhưng không nhiều, ngôi giáo đường vẫn êm ắng và ngôi trường trung học Tây Ninh tôi học đang được sửa chữa sau bao nhiêu năm xuống cấp như lòng người cũ kỹ!. Nhớ lại những tà áo dài trắng tan trường mấy mươi năm xưa giờ người còn, người mất, người đã xa ẩn hiện trong tôi niềm nuối tiếc, nào ai đoán được trước đây đời mình sẽ ra sao ngày sau khi còn cặp sách trên tay? Tôi cũng vậy, khi hoàng hôn đời mình chạm tới, sau bao năm lãng quên chốn cũ trường xưa bởi dòng đời mê mải mới nhớ lại trong một chiều mưa ngâu. Chợt lắng lòng, mơ hồ nhớ lại mà lặng thầm biết đời đã như: “viên đá cuội rớt vào lòng biển khơi”.

alt

Mưa ngâu còn là vị mặn ngọt mềm môi của viên xí muội ngập tràn thương nhớ, là viên kẹo bạc hà thơm mát, là chút nắng ấm cuối trời khi mưa vừa dứt khiến trái tim yêu thổn thức, hoặc như là ly chanh muối nóng nồng nàn gieo mãi tiếng sóng cồn cào nơi quán cà phê. Tất cả đều trữ tình lãng mạn lạc vào trang vở khiến văn chương nhớ mãi sau mấy mươi năm nhạt nhòa xa vắng. Các bạn ơi, tất cả những gì của tình yêu học trò đều giống nhau, giống nhau đến nỗi bây giờ nhắc lại kỷ niệm vẫn thấp thoáng bóng hình mình, tình yêu mình trong đó mới kỳ lạ. 

alt

Với tôi, kỷ niệm thời trung học mãi đẹp như mơ, ngay cả cuộc tình tan vỡ vào tháng mưa ngâu ngày nào vẫn lâng lâng. Mới hay con tim có lý lẽ riêng tưởng chừng đã quên mà vẫn nhớ đến nao lòng. Tháng bảy mưa ngâu. Tôi thầm cầu mong mưa mang theo hạnh phúc đến với mọi người, mọi nhà. Mưa mang theo yêu thương đến khắp mọi nẻo đường để cuộc sống này không còn ai phải khổ đau, bất hạnh, để nụ cười hiện hữu khắp muôn nơi…

alt


(via bacsingan's blog)

Hãy nhớ rằng, cho dù mất đi tất cả, bạn vẫn còn lại bản thân mình.

 Mất mát là lẽ đương nhiên ở đời. Có được thì phải có mất. Nếu không có “mất”, dựa vào đâu để định nghĩa “được” (và ngược lại)?


Lòng người rộng lớn bao nhiêu cũng không thể chứa hết biển hồ. Cái hộp đã đầy, cứ giữ khư khư rồi ra sức nhồi nhét, dần dà cái hộp sẽ biến dạng, méo mó. Tình cảm đã đi đến giới hạn thì nên học cách buông bỏ, để dành lại khoảng không cho những điều tốt đẹp sau cùng.


Mất đi kỳ thực không đáng sợ. Đó là một phần của đời sống. Đáng sợ ở chỗ con người đắm chìm và cố chấp, cứ nghĩ hoài về những cái đã mất nên vô tình bỏ lỡ rất nhiều điều sẽ được.


Kẻ ngốc cầm ô chờ cơn mưa, chỉ vì một lần cảm lạnh bất ngờ. Khôn ngoan phải biết tìm chỗ trú. Hoặc kiên cường, cứng cỏi đến mức mưa nắng không làm khó được mình.


Hãy nhớ rằng, cho dù mất đi tất cả, bạn vẫn còn lại bản thân mình.


| Xu | 


CHUYẾN XE ÔM KỲ LẠ CỦA CHÀNG TRAI VÀO LÚC 9 GIỜ TỐI

  


Chuyến xe ôm kỳ lạ ấy đã để lại trong chàng trai ấy nhiều xúc cảm không thể nào quên.


Được chia sẻ trên trang facebook có tên Hải Hồng, câu chuyện với tiêu đề “cuốc xe ôm nhớ đời” đã nhận được rất nhiều sự quan tâm và tình cảm của người đọc. 

Đó là câu chuyện về một người xe ôm tật nguyền, nhưng không chịu đầu hàng số phận, ngày ngày bất kể nắng hay mưa vẫn chạy xe trên các nẻo đường để kiếm tiền phụ nuôi gia đình.


Ông có một mối tình đẹp nhưng đầy gian khó với một người phụ nữ . Nghèo khó và bị gia đình phản đối, thế nhưng họ vẫn luôn bên cạnh nhau, cùng nhau xây dựng một mái ấm hạnh phúc. Sự nỗ lực, sự yêu thương và biết vươn lên trong cuộc sống của họ khiến người đọc phải cảm phục.


Người đọc nhận xét rằng nhân vật chính là chàng trai đi xe ôm đã có môt chuyến đi kỳ lạ – kỳ lạ bởi từ khách, anh đã trở thành người đèo, từ 1 chuyến xe vội vã trở thành 1 chuyến xe chậm rãi để 2 người cùng lắng nghe, sẽ chia.


Câu chuyện cảm động ấy được kể lại như thế này:


“9 giờ tối, Xa Cảng Miền Tây.


Xách túi đồ dợm bước ra taxi, nhận một cái níu tay, tui quay lại, chú xe ôm đứng cong người nài nỉ “Đường giờ này mát mẻ lắm, con đi giúp chú cuốc xe đi. Ai thấy chú tật nguyền vầy cũng ngại đi nên chú chạy ế lắm. Con yên tâm đi, chú chạy được, chạy cẩn thận lắm”.


- Dạ được rồi, con đi. 


Và cái đoạn đường hơn chục cây số từ đó về Tao Đàn, tui đã được nghe một chuyện đời, một chuyện tình đẹp tái lòng. 


Chú năm mươi tám, ở quận 7, mỗi chiều năm giờ ra bến, chạy đến năm giờ sáng hôm sau. Ráo cũng như mưa, chục năm nay không dám nghỉ ngày nào. Mỗi đêm thường kiếm được trăm mấy hai trăm, mỗi tháng đóng tiền bến hết chín trăm. 


Cô thì đi nấu cơm cho công an phường, lương có triệu mốt nhưng được cái họ hay bỏ bữa, cô mang thức ăn về, nhà khỏi đi chợ. 


Cô đòi đi kiếm chỗ làm thêm, chú không cho. Chú biểu để mình chú cực là được rồi. Kể tới đây, chú cười hịch hạc: Đàn ông mình, cỡ nào cũng phải sống mà lo cho gia đình được, há con? 


Tui bắt đầu thấy ngưỡng mộ chú rồi đây, sau cái câu này. 


Bạn bè đang đợi, tui thì trễ hẹn nhưng bị cuốn vào câu chuyện tươi sáng của chú nên nghĩ mình cũng chẳng cần phải nhanh hơn. Tới đâu đó Thuận Kiều, thấy vai chú run run, tui hỏi thăm, chú biểu cái chân tật của chú, hễ trời lạnh lại nhức. 


- Thôi chú dừng xe lại đi, con chở cho.


- Đâu có được, ai làm vậy được con? Chú không sao , ráng chạy chút nữa, về bóp dầu. 


- Chú sợ con cướp xe hả? Xe chú cà tàng lắm rồi nha. Với lại con sẽ đưa túi xách con cho chú đeo. Chú dừng lại đi. 


Tui cũng chạy chậm, như chú. Thanh thản lắm, như đang chở ba mình đi dạo vậy.


Ngồi sau lưng tui, chắc ấm được chút đỉnh nên chú trải lòng hơn. 


Chú khoe hồi trẻ cô đẹp lắm, con gái Cai Lậy mà. Cô lên Sài gòn ở mướn cho nhà chủ mà chú làm bảo vệ. Ba má cô đâu có chịu chú bởi họ chê thằng này mồ côi mồ cút, nghèo mà còn què quặt nữa.


Họ sợ cô khổ khi về với chú. Nhưng cô hổng sợ, cô bỏ nhà theo chú. Ba má cô từ con gái. Ngày ba cô nhắm mắt, ông còn chưa tha cho cô mà. Chú phải đưa cô về, nửa đêm quỳ ngoài hàng rào lạy vọng vào. Rồi đi. 


- Chú biết cô thương chú lắm nên chú muốn cô được sung sướng. Mà muốn vậy thôi chứ tới giờ cô cũng chưa được sướng ngày nào. 


_Sướng chứ chú. Làm lụng thì ai cũng phải làm thôi, chỉ cần có người chồng thương mình như chú, con nghĩ cô sướng trong dạ lắm đó chớ. 


- Thiệt hôn con?


- Hổng tin, bữa nào chú về hỏi cô đi.


- Ừ. Mà tết nhứt tới bên nách rồi con há. Chắc chú phải ráng cày thêm chút đỉnh, vài bữa mua cho cô cái áo kiểu đẹp đẹp mặc Tết với người ta…


Tui nghe chừng trong lam lũ một trời yêu thương. Cái yêu thương không phải đôi vợ chồng đủ đầy nào cũng có được. 


Rồi chú khoe hai thằng con, thằng lớn hai mươi, thằng nhỏ mười ba, thằng nào cũng ngoan. 


- Em lớn đang còn đi học hay đi làm rồi chú?


- Nó học giỏi lắm con, học năm ba Đại học Sư Phạm. Mà thằng đó đẹp trai à nha, nó giống cô. Nó có hiếu lắm, hổng bao giờ dám xài tiền. 


- Nói vậy thôi chứ con nghĩ hồi trẻ chú cũng đẹp trai mà. Nghe em nó được vậy, con cũng mừng cho cô chú. 


- Ừ…thì…


Sao tui nghe câu trả lời như vướng đâu đó trong cổ họng. 


Câu chuyện còn đang dang dở, hai chú cháu đã tới nơi. Xuống xe, chú biểu bớt hai chục ngàn, cho cái công tui chở chú. 


- Chú bớt phân nửa luôn đi. Hehe


- Sao cũng được mà con.


Trả tiền xe xong, tui dắm dúi một ít vô tay chú, dặn dò:


- Chú về mua cho cô cái áo đi, áo màu tím nghen chú. Con tin cô sẽ thích. Mà cũng phải mua thêm cho chú một cái nữa. Cô mặc áo đẹp mà áo chú cũ quá, hổng xứng đâu nha. À quên, hai thằng nhỏ, mỗi thằng một cái nữa nhe. 


Chú cúi sát nhìn thứ tui vừa đưa, tay run run. 


Chào nhau, chú lại níu tui. Tui ghẹo:


- Tính cám ơn con nữa hay gì đây? Thôi khỏi, mai mốt có gặp nhau, chú chở rẻ cho con là được rồi. 


- Hổng có, hồi nãy chú hổng dám kể hết. Thằng con lớn của chú đó, là chú…nhớ nó quá nên chú tưởng tượng vậy thôi chứ sau khi thi đậu đại học, nó bị tai nạn…mất rồi con ơi.


Tới giờ mà chú còn chưa tin là nó hổng còn… Đêm nào cha con chú cũng nói chuyện… Nhưng con yên tâm, chú cũng sẽ lấy tiền này mà mua cái áo mới, để lên bàn thờ cho nó. 


HẢI HỒNG

Từ FB thầy Lê Văn Thông

Liệu một cuộc hôn nhân tồn tại sau nhiều năm có giữ được chữ “tình”?


Giống như những câu chuyện cổ tích mà chúng ta từng xem thường kết thúc khi hoàng tử và công chúa đến được với nhau. Những phần cuộc sống hôn nhân sau đó có lẽ không còn là cổ tích nữa, đó là khi chúng ta quay về với hai chữ “thực tế” với nhiều bất ngờ khó đoán.

tình yêu là gì sau hôn nhân

Khi còn độc thân, bạn có lẽ từng bị hỏi khi nào kết hôn. Khi có gia đình, bạn sẽ được hỏi thăm khi nào định có con. Sau khi sinh em bé, sẽ có ai đó hỏi khi nào bạn sẵn sàng cho đứa tiếp theo. Hôn nhân cứ thế vội vàng, chạm đến ranh giới của nhiều người mà đôi khi bạn nghĩ mình đã chuẩn bị đủ vẫn sẽ cảm thấy ngỡ ngàng. Kèm theo đó là những hoang mang về sự biến đổi của tình yêu, điều thiêng liêng nhất đã đưa hai người lẻ bóng đơn chiếc cùng đến có nơi có tên gọi là nhà để tìm về. Không cần biết bạn đã sẵn sàng thế nào trước khi kết hôn, cuộc sống sau hôn nhân vẫn sẽ mang đến nhiều bất ngờ mà bạn không thể chuẩn bị.Ngay sau khi lời thề nguyện trong đám cưới được trao đi, bạn đã bước lên chuyến xe đi về hướng một con đường sống hoàn toán khác, vội vã hơn, nhiều ràng buộc và trách nhiệm hơn. Ở đó, những rắc rối lần lượt xuất hiện và tình yêu được lãng mạn hóa từ những ngày yêu nhau dần biến mất. Hôn nhân mang hai người đến gần nhau hơn, nhưng cũng bắt đầu bộc lộ những khiếm khuyết của nhau khiến cho mọi cái nhìn không còn được đẹp đẽ như ngày đầu.

Đây sẽ là lúc bạn dừng lại và tự hỏi, liệu tình yêu sẽ là gì trong hôn nhân? Liệu một cuộc hôn nhân tồn tại sau nhiều năm có giữ nhiệt được chữ “tình” bên cạnh chữ “nghĩa” trong mối dây tơ hồng vợ chồng?

tình yêu và kết hôn

Mặc dù những điều khó có được luôn là những điều đáng trân quý, nhưng quy tắc này có vẻ không hữu dụng trong hôn nhân. Bản chất của sự gắn bó lâu dài của hôn nhân khiến hai người dần quên đi những gì khó khăn họ đã phải vượt qua để gìn giữ tình yêu và rồi cảm thấy lung lay khi những biến cố tìm đến. Và biến cố sớm nhất với nhiều cặp đôi là đến từ gia đình chồng hay vợ của mình. Khi còn yêu hay mới kết hôn, bạn có thể rất hòa thuận với gia đình của người bạn đời, nhưng khi gắn bó với họ nhiều hơn, mỗi người phải thực hiện nghĩa vụ và trách nhiệm không chỉ với gia đình nhỏ của mình mà còn là với cả gia đình lớn của thông gia. Chỉ cần một chút va chạm dù nhỏ cũng có thể gây hiểu lầm đôi bên và ảnh hưởng đến mối quan hệ tình cảm của hai vợ chồng. Vì vậy, vai trò trung gian của mỗi người trở nên rất quan trọng trong việc kết nối giữa gia đình mình với người chồng hay người vợ.

Đặc biệt, đối với phái đẹp, dù là một người phụ nữ xinh đẹp, tài giỏi hay làm mẹ tốt đến đâu cũng có thể trở thành người bị bỏ rơi trong cuộc hôn nhân nếu người chồng không biết cách giữ hòa khí giữa gia đình anh ta và vợ. Đứng về phía ai: gia đình cha mẹ hay người vợ của mình sẽ là tình huống mà không ai mong đợi. Người phụ nữ đừng bao giờ đặt người đàn ông của mình vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan như thế, và người đàn ông cũng đừng bao giờ để vợ và gia đình phải đứng về hai chiến tuyến đối nghịch nhau. Không chỉ đặt bản thân vào tình cảnh của người kia mà những người chồng hay người vợ khéo léo còn biết đặt bản thân mình vào vị trí của những người thân trong gia đình chồng hay vợ của mình. Để duy trì tình yêu trong hôn nhân, sự dung hòa chính là chiếc chìa khóa vạn năng. Sau những cuộc cãi vã vì con cái, cãi vã về kinh tế, cãi vã vì người thân,… thì tình yêu dần biến thành tình cảm gia đình. Tình yêu trong hôn nhân sẽ không biến mất, nó chỉ thay đổi từ dạng này sang dạng khác nếu hai bạn luôn suy nghĩ rộng lượng và đồng cảm với chồng/vợ của mình, cũng như với những người có thể tác động tới suy nghĩ hay hành động của họ.

tình yêu và kết hôn

Vợ chồng khác với người yêu và bạn bè, bạn và nửa kia của mình hẳn không cần phải quá giữ khoảng cách và phép lịch sự để gìn giữ… hình tượng cá nhân. Có một phân cảnh trong bộ phim This is 40, khi nhân vật của Paul Rudd yêu cầu vợ của anh ta kiểm tra giúp phần mông. Nó có thể là một phân cảnh thô thiển, nhưng đối với cặp đôi đã kết hôn sau một thời gian dài, chuyện này chỉ rất bình thường trong cuộc sống thực tế mà thôi. Đừng ngại khi nhờ người thương lấy phần rau thừa nơi kẽ răng, nhắc bạn đời cắt giùm móng tay hoặc làm sạch vùng mũi, hay nói một điều gì đó trong sinh hoạt chung, miễn là khéo léo và tế nhị. Thật tuyệt vời khi luôn có ai đó ở bên và cho bạn biết những điều bạn không nhìn thấy nhưng không đánh giá hay khiến bạn xấu hổ. 

Tình yêu trong hôn nhân tồn tại trong sự tươi mới của khoảnh khắc, chứ không phải là một tiêu chuẩn lâu dài. Yêu, là khi nhìn thấu tất cả những điều chưa hoàn hảo của nhau mà vẫn chấp nhận. Vì vậy, hãy tìm kiếm những điều nhỏ nhặt và lãng mạn hóa nó bằng tất cả sự tôn trọng và tình yêu, bởi trong cuộc sống hôn nhân ngày qua ngày, những điều nhỏ nhặt sẽ hiện dần như thói quen cắn móng tay, dễ làm rơi vỡ đồ đạc thay vì hình ảnh xinh đẹp thu hút khiến bạn phải lòng nửa kia buổi ban đầu.

tình yêu và kết hôn

Nắm tay nhau cùng già đi là mong ước tốt đẹp nhất của tất cả những ai bước vào hôn nhân. Khi tóc đã bạc, em vẫn là em, anh vẫn là anh, ta vẫn ở bên nhau. Hôn nhân suy cho cùng, chính là một sự đồng hành. Và tình cảm chính là nền tảng vững chắc nhất khi cả hai biết cách trân trọng lẫn nhau và quản lý mối quan hệ một cách gắn kết. Có câu ngạn ngữ cũ rằng, bạn không thể thay đổi ai đó bằng cách kết hôn với họ, điều này vẫn luôn đúng. Bạn không nên rơi vào tình trạng điều khiển hành động của ai đó và có lẽ bạn cũng không muốn ai thay đổi mình. Tuy nhiên, sự thật là có lẽ cả hai bạn vẫn sẽ phải thay đổi hoặc thích nghi như một sự lựa chọn để duy trì năng lượng tình yêu.

Tình yêu trong hôn nhân suy tàn vì một số suy nghĩ rằng, anh không còn là anh và tôi cũng không còn là tôi ngày ban sơ. Người ta vẫn thường thắc mắc, người ta yêu lúc trước đi đâu mất rồi. Nhưng thật ra, liệu đã bao giờ bạn từng hỏi bạn có thể chấp nhận khuyết điểm lớn nhất của người đó, hoặc phiên bản tệ nhất của đối phương. Hôn nhân có thể bộc lộ rõ ​​nhất sự mong manh và bất lực của một người, bạn không thể che giấu khuyết điểm của mình thì sẽ bị đối phương soi mói. Điểm mạnh và điểm yếu của một người sẽ trở nên rõ nét hơn sau thời gian chung sống, nếu nửa kia của bạn có những khuyết điểm mà bạn không thể chấp nhận như hay cáu kỉnh, thích uốn nắn, bạn sẽ khó vững vàng vượt qua những thời điểm khó khăn. 

Mỗi cặp đôi nên trải qua ít nhất một thời gian thực sự khó khăn cùng nhau trước khi kết hôn, chỉ để xem đối phương xử lý những việc lộn xộn của mình như thế nào. Và hãy không ngừng giao tiếp, đón nhận và thể hiện tình yêu đúng mực để mối quan hệ hôn nhân mà cả hai mong chờ sẽ luôn có thể thích ứng và ngày càng bền chặt hơn ngay cả khi cuộc sống ném vào những thăng trầm. 

Lối sống của hầu hết các cặp vợ chồng có lẽ rất giống nhau, đi làm về, lướt điện thoại, gọi món hoặc tự nấu ăn rồi giải quyết công việc riêng, ngày này qua ngày khác nằm trên một chiếc giường nhưng lại mơ về những giấc mơ khác nhau. Bạn có thể nghĩ rằng sau khi ổn định cuộc sống, bạn có thể thư giãn và sống hạnh phúc mãi mãi, nhưng không hề. Mặt khác, bây giờ bạn phải đặt cuộc hôn nhân lên trên mọi thứ khác, và thậm chí có thể quên mất bạn đã như thế nào khi còn độc thân và “tự do”. Nó không phải là một điều xấu, chỉ là bạn phải chịu trách nhiệm nhiều hơn, và chịu trách nhiệm không chỉ với bản thân mình. Chỉ “yêu” thôi thì không đủ để hôn nhân thành công. Chúng ta phải luôn giữ được cảm giác bí ẩn, phấn khích và tươi mới trong hôn nhân. Đối với hầu hết mọi người, hôn nhân chiếm hơn một nửa cuộc đời của họ. Có thể nói hôn nhân là một trường học. Nó dạy chúng ta trách nhiệm, nó dạy chúng ta lòng khoan dung, nó dạy chúng ta hiểu biết. Và tiết học sau cùng mà nó dạy ta, là biết yêu thương ai đó và thương lấy cả chính mình.

Hôn nhân có thể được ví von như một điệu nhảy, và cả hai bạn phải theo kịp nhau. Và nó có thể là một điệu nhảy đẹp nếu hai bạn không ngừng cố gắng và phấn đấu để hoàn thiện. Con người lúc nào cũng sẽ phải tồn tại trong một mối quan hệ nào đó, và hôn nhân là mối quan hệ an toàn và vĩnh cửu nhất khẳng định tình yêu mà bạn luôn khao khát. Mặc dù, tình yêu không phải là tất cả, nhưng một cuộc hôn nhân có tình yêu sẽ khiến cả hai luôn thoải mái và muốn cùng nhau bước tiếp trong cuộc sống tương lai.

***

Dù có rất nhiều người trên thế giới này, nhưng ông trời chỉ sắp đặt cho ta gặp một người, và họ sẽ là người đi về cùng ta trong ngày mưa lẫn ngày nắng. Dù bạn đang ở giai đoạn nào trong hôn nhân, hãy nhớ đáp ứng nhu cầu tình cảm của đối phương, đây là sợi dây cơ bản nhất của mối quan hệ. Nếu không có điều này, cuộc hôn nhân sẽ trở thành một cái vỏ rỗng, và ai sống trong cái vỏ này sẽ cảm thấy lạnh lẽo và tổn thương. Tình yêu của bạn có thể là nụ hôn duy nhất, sự chờ đợi mãi mãi, là bất cứ điều gì, miễn là hãy cảm nhận bằng trái tim, thì tình yêu tự khắc vẫn còn đó.

Text: H.D | Thiết kế: Quốc Huy | Ảnh: Louis Nguyen, Unplash

GÓI TIỀN ĐÁNH RƠI


.
Hắn đi uống nước với bạn về muộn. Từ trạm xe buýt về nhà hắn trong ngõ chỉ 5 phút đi bộ. Trời hơi lất phất mưa. Mùa hè năm nay đỏng đảnh, thoắt nắng như lò nung rồi thoắt mưa gió lạnh lùng.
Hắn bước trong ngõ, chú ý tránh các vũng nước trên con đường bê tông không phẳng phiu. Bỗng hắn thấy có gói nilon nằm sát chân tường. Cảm giác có cái gì đó bất thường, nhìn quanh không một bóng người, hắn cúi xuống nhanh tay nhặt gói nilon lên, sờ nắn thấy giống một xấp tiền.
Đứng nép sau cột điện, hắn mở mấy lần túi ni lông thì đúng là một tập tiền thật, toàn tờ 500. Áng chừng cỡ 30 triệu. Áng chừng thôi, giữa các tờ tiền có một tấm ảnh, hắn chưa kịp nhìn rõ. Hắn vội nhét tập tiền vào túi quần, áo mưa che phủ không ai nhìn thấy.
Hắn vẫn mơ chiếc máy ảnh nhỏ gọn Sony RX10 mark 6, giá chưa tới 30 triệu. Có cái máy đó xách đi đâu cũng tiện, ảnh lại nét như Sony. Chắc ông trời thương hắn nghèo, hôm nay gửi cho hắn tiền mua máy ảnh đây?
Rồi hắn nghĩ thế thì mình tham quá. Tiền không phải của mình không nên lấy. Nhưng biết đâu tiền này của bọn mua bán ma tuý, mình có lấy cũng chẳng sao, lương tâm không cắn rứt. Rồi lại nghĩ bọn buôn bán ma tuý phải tiền tỷ chứ đâu thèm vài ba chục triệu.
Cái đầu hắn nghĩ lung lắm. Có thể nói như có cái chong chóng xoay tít trong đầu. Mang nộp công an ư? Công an biết trả cho ai, một khi đi kèm số tiền không có bất kỳ một giấy tờ gì khả dĩ nói lên nhân thân người đánh rơi tiền? Có khi lại béo mấy chú công an cũng nên.
Hay mình nộp thẳng Chính phủ nhỉ, bảo nhà em nộp phần trách nhiệm trả nợ công bổ trên đầu người dân. Thông cảm, đoàn kết xung quanh Chính phủ, không tham của rơi, thế là được chứ gì?
Kể ra thì lâu chứ mọi suy nghĩ trong đầu hắn không quá một phút.
Bỗng có người đàn bà còn trẻ dắt chiếc xe đạp cà tàng vừa đi vừa ngó nghiêng tìm kiếm gì đó. Dưới ánh đèn vàng, đôi mắt cô ta như thâm quầng hơn. Áo mưa giấy đã rách, te tua như cánh cò.
Hắn buột miệng:
⁃ Cô tìm gì?
⁃ Cháu... cháu tìm cái chìa khoá đánh rơi.
Có lẽ cô ta lo ngại nói đánh rơi tiền thì cả chục người sẽ mang đèn ra soi tìm.
Một phút im lặng trôi qua. Hắn lại là người đầu tiên lên tiếng:
⁃ Cô đánh rơi tiền?
⁃ Vâng ạ.
Tiếng vâng rất rụt rè, nhưng hai mắt đã đẫm nước. Hai con mắt thâm quầng đó nhìn hắn hy vọng:
⁃ Bác nhặt được ạ?
Hắn không trả lời mà hỏi tiếp:
⁃ Tiền để trong ví?
⁃ Không ạ, cháu cháu quấn trong túi nilon.
⁃ Nilon màu gì?
⁃ Màu xanh.
⁃ Trong nilon có bao nhiêu tiền?
⁃ 28 triệu toàn tiền 500 ngàn.
⁃ Ngoài tiền ra còn có giấy tờ gì nữa không?
⁃ Không ạ, à có một tấm ảnh bé trai 8 tuổi.
Hắn tin chắc đây đúng là người đánh rơi tiền, thò tay vào túi quần lôi cái gói nilon màu xanh ra:
⁃ Của cô đây, còn nguyên không thiếu tờ nào.
Người đàn bà gầy gò mừng rỡ, hai tay chộp lấy gói tiền. Cô ôm ghì gói nilon vào ngực, một lúc lâu mới thốt lên:
⁃ Con cảm ơn ông vô cùng ạ!
Mừng quá, nước mắt cô ta lại dàn dụa:
⁃ Ông thật là người phúc đức, đã nhặt được tiền còn đứng dưới mưa đợi để trả lại cho người đánh rơi.
Hắn ngượng nghịu:
⁃ Có gì đâu, ai cũng sẽ xử sự như tôi thôi. Cô về đi kẻo mưa lạnh.
Người đàn bà gầy gò cảm ơn một lần nữa rồi lên xe đạp đi. Hắn bỗng gọi giật lại:
⁃ Này cô, sao trong gói tiền lại có ảnh một đứa bé?
⁃ Đó là ảnh con trai cháu, bé bị ung thư giai đoạn cuối. Số tiền này là cháu vay mượn bạn bè người quen để lo thuốc men tiếp cho con. Ảnh là cháu định mang ra hiệu ảnh nhờ phóng to.
⁃ ???
⁃ Phòng khi con cháu không qua khỏi thì có cái ảnh thờ ạ, nhưng nãy mưa to quá cháu chưa kịp ghé hiệu ảnh mà đạp vội về nên đánh rơi gói tiền.
Bỗng dưng hắn đổi cách xưng hô:
⁃ Thôi con về đi kẻo ốm!
Người đàn bà trẻ dạ một tiếng thật nhẹ rồi đạp xe rời đi.
Hắn vẫn đứng ở đó, cạnh cột đèn. Ánh đèn vàng vọt làm hiện lên những hạt mưa rơi trong đêm.
Mình cũng là người tốt ư? Người tốt là người chưa kịp làm việc xấu, như hắn?
Còn những người không làm việc gì xấu mà sao lại bất hạnh như người mẹ trẻ kia?

Truyện : Phan Chi



Một thảo am...



Có lúc tôi nghĩ, cuộc sống "12 tiếng công ty" của mình như vậy đến bao giờ mới kết thúc đây. Nhưng tôi cũng không còn ngốc nghếch ngớ ngẩn để mơ có một ngày, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, nói với tôi rằng,"Để anh đưa em đi,cho em một gia đình,hàng ngày em chỉ cần uống trà,phơi nắng và đọc sách…"

Hahaha... Tôi không ngủ mơ giữa ban ngày từ lâu lắm rồi. Dù nói thật lòng, tôi là người thích hưởng thụ vật chất. Tôi công nhận điều đó! Tôi không ham làm giàu, dù tôi đủ tri thức và năng lực để thực hiện điều đó! Tôi luôn mơ tới một ngày có thể trốn tránh hết tất cả gương mặt của những người xa lạ, không cần nhìn ngó họ nhiệt tình hay lạnh lùng,vui sướng hay phẫn nộ. Chỉ vì tôi không quan tâm.

Tôi chỉ muốn có một không gian cho riêng mình,được nghe đi nghe lại loại nhạc mình yêu thích, đọc truyện, viết lách, vẽ vời, dạy con học Anh Văn, hoặc đơn giản, chỉ là được dậy muộn, nằm trên giường ngắm vệt nắng nhảy múa trên tấm rèm cửa sổ.
 
Tôi thèm có một thế giới riêng của tôi tĩnh mịch không lời, bình yên, nhẹ nhàng, thanh trong như tiếng chuông gió, trong gian thảo am nhẹ mùi hoa cỏ, không dung nạp bất kỳ ồn ả, bon chen, mệt mỏi, toan tính nào... Để bạn có thể nhẹ đến, yên lặng ngồi cạnh, không cần nói gì...cùng bình yên...

 


Hành lý hư vô



Cả khi xe chuyển bánh rồi bạn vẫn còn kinh ngạc, thì ra chỉ cần chừng này thứ mang theo. Chục ngoài bộ quần áo, mùng mền, đôi gối,  vài cái khăn choàng cổ. Mà cũng không chắc chúng cần thiết với mình.
Có quá nhiều thứ để nhìn nhận lại trước và trong những cuộc chia tay, như cái chị khóc mếu kia chưa chắc sẽ nhớ về bạn nhiều hơn người vẻ như tỉnh bơ cà rỡn (nuốt trộng nỗi buồn vào lòng vốn là chuyện chẳng dễ gì), hay đằng sau câu “sẽ gọi điện thường xuyên” là một rừng lừa phỉnh bởi mai đây hít thở thứ không khí khác, sẽ chẳng còn gì chung để chia sẻ cho nhau. Và xứ sở bạn tưởng như đậm đặc trong từng tế bào máu, không sống nổi nếu thiếu vắng, ngay khi rời đi đã có nơi chốn mới thay vào.
Hiểu cách những mối quan hệ biến dạng sau mỗi cuộc chuyển dời, nhất là giữa người với người, nhưng sau vài lần chuyển nhà, đồ đạc mới là thứ khiến bạn ngạc nhiên. Những thứ bạn phục thuộc vào, như thể chúng là tai, là mắt, là oxy, hóa ra buông bỏ được. Và có thể buông nhẹ không.
Vẫn nhớ lần chuyển nhà đầu tiên, trước buổi rời đi căng đầu nghĩ coi bao nhiêu thứ cồng kềnh này xe tải hạng nào, bao xe thì chở hết. Gì cũng muốn mang theo. Sao thiếu được cái tủ lạnh dành trữ đồ ăn, hay bộ bàn trà, vốn là kỷ vật của bà nội. Kệ sách, với tín đồ gặm chữ không thể không có. Mớ đồ sứ tinh tế nhặt nhạnh được từ những phiên chợ cuối năm. Phải nhấc bổng căn nhà lên được bạn cũng không bỏ rơi nó. Trên tường vách vẫn còn những cây đinh xiêu vẹo được đóng bởi tay của ông chồng quá cố, chục ngoài cái vạch đánh dấu cuộc nhổ giò của thằng con.
“Phải mua giấy dán tường che hết chỗ tèm lem này mới được”, bà khách đầu tiên tới coi nhà ngay sau bữa bạn treo bảng reo bán, đã phán luôn khi nhìn thấy những vạch sơn vàng. Tự tin với mớ vòng vàng xủng xẻng trên người, khách xông vào tận buồng trong, nói phá luôn cái cửa này cho thoáng gió, bếp kê cao thêm hai cục gạch là vừa, cây bàng ngoài sân đốn luôn khỏi mất công quét dọn mùa lá rụng. Như thể ngôi nhà đã thuộc về bà, ngay khi cuộc mua bán còn chưa bắt đầu, mặc cả chưa đến đâu. Trong giây lát bạn cảm giác mình là khách, đi đứng sẽ sàng, đến bà kia phải mời ngược lại kìa chị uống nước đi, ngại khỉ khô gì. Khách về rồi mới dám tin nhà này là nhà mình, trường kỷ bạn đang ngồi nín thở sợ nó đau đây chính mình đánh đổi từ những buổi dạy thêm khản giọng.
Mớ đồ này phải đánh đổi thanh xuân mới sắm được đó, bạn bảo vậy, khi cuộc chuyển nhà làm hao kiên nhẫn của mấy chị tới dọn phụ. Chúng cho bạn cảm giác sống, là nôn nao ngay khi gặp lần đầu, là khắc khoải chờ đón về, là mãn nguyện khi nhìn chúng chễm chệ giữa nhà. Cho nên cả cái ấm sứt vòi cũng được cưu mang tới cùng. Bạn chứng minh câu “một lần dọn nhà bằng ba lần cháy” là ứng vào ai đó, không liên quan gì mình. Sau cuộc chuyển dời bụi là bị bỏ rơi, cùng những góc trần nhà bị ngấm nước, những tờ nhật báo mục rã.
Hồi đó bạn đã qua bốn mươi, tự hào sống trong một căn nhà tiện nghi, và gặt hái vô số trầm trồ từ những người khách lần đầu tới chơi, “một mình nuôi con đã giỏi, mà còn sắm sửa vầy thì không phải giỏi vừa”. Ở giữa những thứ đáng giá khiến cho mình đáng giá.
Mấy khuya mất ngủ đi lại trong nhà, phát hiện ra đồ đạc tưởng nhiều nhưng góc này, ngách nọ vẫn trống trơ. Lại phải nghĩ coi sắm thứ gì làm đầy nó. Phải rất lâu sau đó mới nhận ra bao nhiêu đồ đạc cũng chẳng lấp nổi biển khơi trong lòng.
Đó là khi chuyển nhà cuộc nữa, tới một nơi chốn xa xôi nghĩ thôi đã ngại, muốn hay không cũng phải bỏ lại mấy món cồng kềnh. Bạn gọi người bán bớt tủ giường, lúc họ tới lấy đi, bạn chợt nhận ra những khoảng trống không còn đáng sợ. Dễ chịu nữa là khác. Giây phút hít hà khoảng không gian thoáng đãng trong nhà, bạn bỗng nghĩ về tự do. Mặc dù ý nghĩ đó dường như không đúng, mớ tủ giường kia cầm tù bạn hồi nào đâu, mà giờ lại thấy thoải mái như chim sổ lồng.
Nhưng phải tới chuyến đi mà bạn tin là cuối cùng này (đêm qua có một bà già bên xóm ngồi bên bạn thì thầm, “giờ thì con nhỏ chịu nghỉ ngơi rồi”), bạn mới thật sự nhìn đồ đạc như một giấc mơ. Cái máy điều hòa bạn không cách nào thiếu nó khi đi qua những mùa khô sôi nắng, giờ không có bạn vẫn ngủ ngon lành. Và ngủ sâu đến mơ cũng nhẹ đến không thể chạm vào. Hay cái điện thoại kia, thứ kết nối bạn với thế giới, dính cứng bạn vào những mối quan hệ vô hình, giờ nằm một xó. Từ bạn đi phần lớn thời gian nó ngủ lơ mơ vậy, nhưng đôi lúc vẫn run lên, ngay thời khắc ấy bạn có thể nhìn thấy kẻ đã đánh thức nó đang tự vỗ vào trán mình kêu “mình mất trí thiệt rồi, người đã đi mất biệt có gọi cũng chẳng thể nghe”. Chị ta không tiết lộ thêm gọi bạn để nói chuyện gì. Nhưng chuyện gì thì cũng không ngoài cái sự chị ta nhớ bạn, và quên chị từng tiễn bạn đi.
Sáng đó trời mưa, người đưa tiễn không đông lắm. Bạn ngó coi mấy chiếc xe chạy sau mình có chất đầy những hư vô, thứ hành lý duy nhất bạn có thể mang theo, thứ khiến bạn cảm thấy cần thiết hơn cả những áo khăn được gói chặt bên mình, cả lúc mục rã đi còn chưa xài tới.


Tản văn
Nguyễn Ngọc Tư

Wednesday, August 21, 2024

Duyên là gì?

 Duyên là gì? Duyên là gặp gỡ tại ngã tư đường, là nắm tay đi giữa hồng trần. Duyên là vạn đóa hoa xuân đồng loạt nở rộ, là hai chiếc lá thu cùng nhau rơi xuống. Duyên là cuộc đối thoại giữa núi xanh cùng nước biếc, là sự xuất hiện của tháng và ngày. Trong biển người mênh mông vô tận gặp được nhau, quen biết nhau thì chính là duyên. trong khói bụi lưu tán không quên lãng nhau cũng chính là duyên. Gặp nhau, là một loại kiếp nạn hạnh phúc, cũng là một loại sai lầm mỹ lệ. Mà quên, là một đoạn khởi đầu hoang mang, lại cũng chính là một hồi kết thúc rõ ràng.




| Bạch Lạc Mai - Dịch: Bim Ca |



Đến không mang gì, đi nhẹ như làn khói bay! Đời người đơn giản là thế!

 Đến không mang gì, đi nhẹ như làn khói bay! Đời người đơn giản là thế!



Đối diện trước một hũ tro tàn, thì bạn còn gì mà không buông xuống, nhìn điều gì không thấu nữa?


Mỗi lần tôi đến lò hỏa táng tiễn cố nhân trở về, trong tâm hồn cảm thấy man mác một điều gì đó. Tôi hay mỉm cười nói: Con người cũng lạ, mỗi khi đến đài hỏa táng về thì trong một thời gian đầu óc rất sáng suốt, nhưng sau đó, lại quên mất, lại trở về với cách sống theo thói quen mơ hồ như xưa.


Có một doanh nhân nổi tiếng, ông lâu lâu lại đưa vợ con đến lò hỏa táng thăm quan.


Có người không hiểu nguyên nhân nên thắc mắc, thì ông ấy trả lời: chỉ cần đi đến nơi đó, thì tâm hồn xao động của chúng ta liền an tĩnh, xem công danh lợi lộc phú quý vinh hoa nhạt nhòa hơn. 


Từ đó mới sống giữa thế giới phù hoa huyên náo này vẫn giữ một tâm hồn điềm nhiên, không bị vinh nhục ảnh hưởng, tự tin sống tốt trong cuộc đời; cho dù đối diện với cạm bẫy nhưng tâm vẫn lặng yên trong sáng như tấm kính, tinh thần tập trung chuyên chú, tâm không lay chuyển. 

Đài hỏa táng: bến xe cuối cùng của một đời người.


Đến nơi đây, cho dù là người quyền cao chức trọng, danh tiếng lẫy lừng, vàng bạc đầy kho, hay là thứ dân nghèo khổ, ăn xin đói khát, thậm chí người tội lỗi đầy trời, cuối cùng đến nơi đây, yên tĩnh nằm dài cùng một tư thế, rồi bị ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, cuối cùng chỉ còn một ít tro tàn trong hũ. 


ĐẾN KHÔNG MANG GÌ, ĐI NHẸ NHƯ LÀN KHÓI BAY!


Đời người đơn giản như vậy thôi. Cái gì là vinh hoa phú quý, ở nơi đây nhẹ như cát bụi, chỉ trong nháy mắt còn gì; cái gì là ân ái tình thù, ở nơi đây khói tỏa mây bay, một nét bút xóa sạch tất cả. 


Hỡi bạn bè tôi! Chúng ta đang sống trong thế giới vật chất tràn đầy, sự hấp dẫn của quyền lực địa vị tiền tài sắc đẹp v.v... Nếu không cẩn thận, tâm hồn chúng ta sẽ đánh mất đi sự trong sáng, thuần khiết an lành, dễ bị công danh lợi dưỡng phù phiếm chi phối. Nếu một khi bạn cảm thấy bất an đứng trước cạm bẫy của cuộc đời, ân ái tình thù giữ mãi trong lòng, được mất hơn thua, tranh giành địa vị thì bạn đi đến đài hỏa táng dạo bộ vài bước. 


Đối diện trước một hũ tro tàn, thì bạn còn gì mà không buông xuống, nhìn điều gì không thấu nữa? Cuộc đời ngắn ngủi vô thường khổ nhiều vui ít. 


Ngược lại, chúng ta sống thật tốt trân trọng từng ngày. Sống sao mà một ngày giống như một cuộc đời, không đem thời gian lãng phí cho sự ưu sầu lo lắng khóc lóc than thở, mà phải nắm bắt thời gian, cảm nhận kiếp nhân sinh, khỏe mạnh hạnh phúc! Trân quý người bạn yêu thương và người yêu thương bạn!


Bởi vì kiếp sau chúng ta có còn gặp lại nhau…


- Quán Như Vạn Lợi

Tuesday, August 20, 2024

quay đầu năm trăm lần trong tiền kiếp mới đổi lại một lần gặp nhau trong kiếp này

 



Phật dạy : quay đầu năm trăm lần trong tiền kiếp mới đổi lại một lần gặp nhau trong kiếp này, sự gặp gỡ đó đôi khi chỉ là đi ngang qua vai nhau. Trước khi đệ tử Tôn Giả A Nan Đà trở thành một thiền tăng…Cậu ấy đã từng gặp một phụ nữ đẹp và đã đem lòng yêu cô gái ấy. Phật hỏi cậu ta “Con yêu cô ấy bao nhiêu?”

Cậu ấy trả lời:“Con nguyện hóa thân thành cây cầu đá. Chịu 500 năm gió táp…500 năm mưa sa…500 năm nắng đốt…Chỉ mong người con gái đó một lần bước qua cầu”


Monday, August 19, 2024

Dù sao, khi đã chọn sự im lặng cũng là lúc...

 Không phải cứ bộc lộ ra mới là có chuyện. Người luôn giữ trong lòng luôn là người tổn thương sâu sắc nhất.

Nhưng, cũng không phải tổn thương nào cũng khiến người ta chọn cách chia sẻ. Sự im lặng có thể đến từ thói quen cũng có thể đến từ việc không còn ý thức muốn nói.

Dù sao, khi đã chọn sự im lặng cũng là lúc khoảng cách dần tăng và con người ta không còn muốn gần nhau nữa…



{Tháng năm của Kẹo - Mộc Diệp Tử}

Chỉ cần lúc sống có đủ can đảm để...

 “Đời người có ngắn có dài. Thật ra dài ngắn không quan trọng, đến cuối cùng vẫn phải chết đi. Chỉ cần lúc sống có đủ can đảm để dốc lòng làm một việc, yêu một người, ngoảnh đầu nhìn lại không hối tiếc, sống ít đi một chút so với thế gian cũng không thể gọi là bất hạnh…" 



Tại tâm | Bí Ngây Thơ  

TRÍCH DẪN HAY CỦA BẠCH LẠC MAI




1. Năm tháng như nước, quá ư vội vã, một số câu chuyện còn chưa kịp thực sự bắt đầu, đã bị viết thành ngày hôm qua; một số người còn chưa kịp yêu nhau thắm thiết, đã trở thành khách qua đường (Nếu em an lành đó là ngày nắng).


2. Đều nói năm tháng ngắn ngủi, nhìn lại quá khứ, rốt cuộc là thời gian đuổi bạn đi xa, hay bạn đã lướt qua ngày tháng ? (Năm tháng tĩnh lặng kiếp này bình yên).


3. Lòng người rất yếu mềm, cũng rất dễ thay đổi, một thoáng gió lay cỏ động đủ bóp chết tất cả quá khứ. Nhiều lúc bạn oán trách người khác chẳng được như xưa, song thực ra chính bạn cũng đã đánh mất bản thân mình năm đó (Duyên).


4. Mỗi người đều biết rằng trên đời chẳng có bữa tiệc nào là không tàn, nhưng vẫn tin vào sự vĩnh viễn của những lời thề non hẹn biển. Mãi mãi rốt cuộc là bao xa? Bao nhiêu người từng hỏi câu này. Có người nói, mãi mãi là ngày mai, cũng có người nói, mãi mãi là một đời; còn có người nói, mãi mãi là muôn đời muôn kiếp. Có lẽ bọn họ đều nói đúng, có lẽ tất cả đều nói sai, lại có lẽ nhân gian này vốn dĩ không có cái gọi là mãi mãi ấy (Nếu em an lành, ngày đó là nắng).


5. Mỗi con người đều có một tòa thành của chính mình, cho dù tòa thành đó rộng lớn hay nhỏ hẹp, phồn hoa hay lạnh lẽo. Chỉ cần trong thành có một người, một đoạn kí ức, một khoảng không gian mà mình nhung nhớ, thì đều nguyện ở lại nơi đó (Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an).


6. Trên thế gian này luôn có những người phải đợi ngàn cánh buồm qua hết, mới nhận ra phải quay đầu; phải đợi đến lúc chia ly thất tán, mới bắt đầu hiểu được trân trọng; đợi đến lúc vật còn người mất, mới bắt đầu nhớ nhung… (Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên).


7.  Vạn vật vì duyên hòa hợp mà sinh, cũng vì duyên mà diệt (Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình yên).


8. Có lẽ chúng ra thường xuyên sẽ hỏi bản thân, trên thế gian này rốt cuộc có thứ gì không thay đổi ? Một đời của con người, đều từng có một đoạn hoặc vài đoạn buổi đầu gặp gỡ tốt đẹp, chỉ là tình cảm sâu sắc hơn nữa, cũng không ngăn nổi sự mài mòn của thời gian. Tình duyên cũng như một đời của cây cỏ, khô héo tươi tốt đều đã có số phận, bạn từng có hạnh phúc của hoa nở, thì sẽ phải chấp nhận sự lạnh lẽo của hoa tàn (Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ).


9. Chúng ta luôn thích nhìn những thứ đẹp đẽ đã bỏ lỡ, coi những thứ không có được là vật báu, mà bỏ qua những thứ vốn đã có, (đó) mới là hạnh phúc giản đơn nhất. Không có ai ngay từ khi bắt đầu đã biết, thích uống chén trà nào, chỉ có nếm hết trăm loại vị trà mới biết chén nào thuộc về mình (Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ).


10. Yêu một người không nên ôm quá chặt, bất cứ lúc nào đều phải cho đối phương không gian vừa đủ, bởi vì đôi bên cần tự do hít thở. Chia tay rồi không nhất định phải khóc lóc, miễn cưỡng ở bên nhau, chỉ càng tăng thêm đau thương. Dứt khoát là một biện pháp sai lầm, bởi vì có một ngày bạn nhất định còn phải trải qua luân hồi – bắt đầu và kết thúc. Hãy nhớ sự ấm áp của ánh dương, quên đi sự lạnh lẽo của mưa gió; hãy nhớ sự ngọt ngào của trăng tròn, quên đi sự cô độc của trăng khuyết; nhớ kỹ hàng ngàn điểm tốt của anh ấy, quên đi rất nhiều cái xấu của anh ấy. Hãy làm một người biết cảm ơn, (như thế) có lẽ mỗi một ngày, đều có thể có được vẻ đẹp như buổi ban đầu (Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ).


11. Đời người nơi nào không tương phùng, nhưng có những cái quay người, thực sự là cả một đời, từ đó không hẹn ngày tái ngộ, mãi mãi chẳng gặp nhau.         


12. Người trong thế gian, hơn phân nửa là mến rượu, cho rằng hết thảy việc phiền não có thể uống hết trong một chén, lại không biết rằng sau khi say sầu càng nặng (Trà Duyên).


13. Hoa sẽ không vì bị bạn lạnh nhạt mà sang năm không nở nữa; nhưng người có thể vì sự bỏ lỡ của bạn mà chớp mắt trở thành người lạ.


14. Đời người có ba nỗi khổ: bạn không có được, cho nên đau khổ; bạn có được rồi, nhưng chẳng qua chỉ như thế, cũng cảm thấy đau khổ; dễ dàng từ bỏ, sau đó phát hiện, hóa ra trong cuộc đời bạn, nó quan trọng biết bao, cho nên cảm thấy đau khổ. Như vậy, khi không có được, có được rồi, từ bỏ đều cảm thấy đau khổ, sao không coi những được mất của đời người nhẹ nhàng đi một chút, giữ lấy cái tâm bình thường, đau khổ sẽ theo đó mà giảm bớt ? Dùng cái tâm bình thường để nhìn nhận được mất, đời người hoàn toàn có thể không đau khổ (Phật sống Gia Thố).


15. Những ai tin tưởng vào duyên phận, đều sẽ hiểu rằng, tình duyên trên thế gian này, nên tụ thì sẽ tụ, nên tan thì sẽ tan, một khi duyên phận đã hết, cũng chẳng thể lưu lại dù chỉ là khoảnh khắc. Có đôi khi, duyên phận giữa người với người, chẳng thể bằng được một cây cỏ dại, cây cỏ xuân tươi, thu lại khô héo, mà một đoạn duyên nông, chỉ ngắn ngủi như một giấc mộng xuân. Tựa như mơ một giấc mơ, sau khi tỉnh lại, bạn đứng lặng trong cơn gió lạnh ở phía trước cửa sổ, nhận ra bản thân lại trở về lúc ban đầu, hai bàn tay trắng… (Gặp lại ở chốn hồng trần sâu nhất).


16. Thời gian càng dài, lòng người càng nhạt (Năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an).


17. Người nằm trên giường bệnh mới hiểu được, trên thế gian này dù có thân thiết đến đâu, có yêu sâu đậm đến đâu, đều không thể ốm thay bạn đau thay bạn. Nỗi đau trong trái tim, nỗi đau cơ thể, đều chỉ có thể một mình gánh chịu (Nếu em an lành, đó là ngày nắng).


18. Nếu đã định sẵn phải chia ly, vậy thì tôi cùng người ở hai góc trời, tự mình an yên, nơi đó trời có trong xanh, đâu còn quan trọng nữa.     


19. Chẳng ai nói một đời chỉ có thể yêu một người, cũng không ai bảo, bắt đầu lại từ đầu chính là phản bội lại quá khứ.  


20. Người với người vốn không nợ nần nhau. Người khác bỏ ra cho bạn, là vì họ thích thế, bạn bỏ ra cho người khác, là vì bạn tình nguyện.   


21. Thật ra chẳng ai sai cả, đều là duyên phận đã định, khi đến không thể trốn tránh được, lúc đi không cách nào níu giữ.     


22. Hoa nở là hữu tình, hoa rơi là vô ý. Người đến là duyên khởi, người đi là duyên tàn (Duyên)


23. Vạn sự chi bằng một bước lùi,thế gian được mất tuỳ duyên (Duyên).


24. Thế giới này rộng lớn như vậy, người lướt qua ta cũng nhiều vô số kể, khó khăn lắm mới gặp được một người như anh, nhưng cuối cùng vẫn để lạc mất anh giữa biển người mênh mông.      

st

Bởi vì thấu hiểu cho nên từ bi

 “Đi qua bao năm tháng tựa núi sông dài, ngỡ rằng thế sự đã sớm đổi khác, biết bao tình cảm vô duyên vô cớ đã được sinh ra. Hóa ra, có một loại năm tháng gọi là từ bi. Bởi vì hiểu rằng, trên sân khấu nhân gian mênh mông này, từ lúc bắt đầu cho đến khi hạ màn, một con người phải trải qua biết bao khó khăn, nên năm tháng mới khoan dung, nhân hậu, để những người phải nếm trải hết khói lửa như chúng ta, vẫn giữ được một trái tim trong trắng tựa hoa lê thuở nào.”



- Bởi vì thấu hiểu cho nên từ bi

...đều là thân bất do kỷ

 “Chúng ta luôn tự tìm lấy thật nhiều lý do và nguyên cớ, đổ lỗi hết thảy bi ai cho năm tháng. Đãi bôi hạnh phúc thực sự bằng những lời bịa đặt yếu ớt. Nói với người khác rằng, tình yêu của chúng ta, oán hận của chúng ta, khởi đầu và kết thúc của chúng ta, đều là thân bất do kỷ.”



- Bạch Lạc Mai.

Con người cứ tưởng rằng mãi mãi sẽ không thay đổi, nhưng...

 Cuộc sống của chúng ta được chia thành nhiều cái bảy ngày, đi làm rồi tan ca, thức dậy rồi lại ngủ. Con người cứ tưởng rằng mãi mãi sẽ không thay đổi, nhưng cuối cũng vẫn là thay đổi. Giống như một tảng đá vậy, mặc kệ lúc đầu đứng trong dòng nước đang chảy có bao nhiêu kiên định, nhưng cũng không ngăn được năm tháng cùng tổn thương đến bào mòn, cuối cùng cũng trở nên mơ hồ.



-Dã Quỳ-

Thursday, August 15, 2024

Năm tháng ấy, hoá ra chúng ta đã gặp nhiều việc, và cũng chịu đựng quá nhiều người rồi.

 



Trải qua ngần ấy năm, bạn dễ dàng đọc tin nhắn nhưng không hồi âm, phớt lờ mọi sự kiên trì của ai đó dành cho mình bởi đơn giản họ không phải là “người đó”. Bạn có thể từ chối một cuộc điện thoại không muốn nghe chỉ vì đang bận tận hưởng một bộ phim trong căn phòng. Khi người khác muốn cùng bạn chia sẻ chuyện buồn vui, bạn đều cho rằng việc đó bản thân bạn đã tự lo liệu được rồi.

Một trái tim không còn dễ dàng rung động như hồi còn bồng bột, một ánh nhìn chẳng còn chút ngạc nhiên khi chứng kiến những điều lạ lẫm. Năm tháng ấy, hoá ra chúng ta đã gặp nhiều việc, và cũng chịu đựng quá nhiều người rồi.

(Mộc Niệm Hy)

Không kết hôn có được không?





"Tôi hỏi mẹ rằng không kết hôn có được không, mẹ nói : “Khi con nhìn thấy pháo hoa nở rộ, khi con ngửi được mùi thơm của thức ăn bên nhà hàng xóm đang lượn vòng quanh, khi con bắt gặp trên đường đi có một nhà ba người đang dắt tay nhau đi chơi. Con có thể nhẫn nhịn không rơi nước mắt thì được!”

Tôi nghĩ trong mỗi người ai cũng âm ỉ một vài nỗi đau nào đó

 

“Nhưng nỗi đau thì như tôi thấy, càng phân chất nó càng muôn màu muôn vẻ. Tại sao người ta lại nuôi dưỡng nỗi đau, chung chạ với nó mà không chịu thoát ra, buông bỏ. Hay tại sao những lời khó nghe người ta lại nhớ lâu hơn những phỉnh nịnh vuốt ve. Chỉ là vài thí dụ vậy. Tôi nghĩ trong mỗi người ai cũng âm ỉ một vài nỗi đau nào đó, có thể họ cũng không nhận ra, cho tới khi có thứ gì đó chiếu rọi vào.”



- Nguyễn Ngọc Tư.