Anh thích uống trà, tôi cũng thích trà…
Vẫn chưa có dịp thực sự ngồi với nhau cùng 1 bình trà…
Vẫn thường đùa…”Để em pha cho anh 1 ly trà!”, từ khoảng cách
2000km… Trà là một món uống khó tính. Trà cần một sự thấu hiểu không lời…
Nếu để thực sự có thể ngồi yên hàng giờ bên ấm trà cùng ai
đó, tôi muốn ngồi uống trà cùng anh…Cảm nhận sự gần gụi, quên đi sự lạc lõng,
đơn độc...
Không phải ai cũng cho ta cảm giác này… Trà không chấp nhận
những sự tuỳ tiện.
Hãy cứ chê tôi khó tính, nhưng tôi không thể phủ định cảm
giác của mình. Với tôi, một ấm trà ngon chỉ có thể chia sẻ với người đặc biệt…Một
người thấu hiểu cả sự lặng im trong tôi. Người mà, dù chúng tôi không thể ở bên
cạnh nhau, chỉ cần luôn cảm thấy được sự hiện diện của người còn lại trên thế
giới này là đủ…
Đã có đôi lần bạn lầm tưởng những điều tôi viết cho anh ấy
là như dành viết cho một người yêu của tôi. Không phải! Mà đúng, đó là tình yêu
tôi dành cho anh, bạn trà của tôi, người được gọi tên “ tri kỷ”.