Hai tuần trước khi quay lại công việc hậu giãn cách,
tôi nhận được tin nhắn từ người bạn thời Đại học. Cô ấy bảo mình vừa đón con đầu lòng.
Đó là “niềm vui” lớn nhất của cô ấy từ khi đợt dịch mới xâm chiếm.
Tôi chia sẻ cùng cô ấy, thế mà lại vui lây cả ngày.
…
7 ngày trước khi quay lại công việc hậu giãn cách,
tôi nhìn thấy khóm hoa hồng trước vườn nhà bung nở.
Cứ thế, tôi ngắm nhìn cả ngày không chán cùng “niềm vui” đỏ thắm ấy.
…
5 ngày trước khi trở lại văn phòng,
tôi có thể dạo quanh các cửa hàng tiện lợi và dễ dàng mua những thứ cần thiết.
Tôi nhìn thấy “niềm vui” trong mắt anh chàng thu ngân, và niềm vui ấy soi rọi cả tôi.
…
3 ngày trước khi trở lại văn phòng,
tôi đặt được chiếc bánh kem mừng sinh nhật mẹ, thiếu nguyên liệu nên ý tưởng tự làm thất bại. Nhưng “niềm vui” khi nhận được chiếc bánh kem, tôi biết đó là chiếc bánh mang đến khoảnh khắc vô giá lúc này.
…
24 giờ trước khi “bận rộn” trở lại,
tôi dọn dẹp mọi thứ ngổn ngang, trong lẫn ngoài, để chuẩn bị cho một ngày mai đã có nhiều đổi khác.
Nhưng “niềm vui” lao động sắp tìm đến vào ngày mai ấy khiến tôi phải một lần nữa, cảm ơn cuộc sống.
…
Sau khi trở lại cuộc sống “bình thường mới”,
tôi nhận thấy bản thân vui vẻ và mỉm cười nhiều hơn, niềm vui ấy thi thoảng được tôi gọi tên là “niềm vui bình thường”.
Mỗi ngày trôi nhanh, nhưng tôi hạnh phúc vì niềm vui bình thường vẫn hiện diện bên cạnh.
Còn bạn, niềm vui bình thường của bạn là gì?
Bất kể chúng ta là ai, lựa chọn thế nào, mục đích đổi dời theo thời gian ra sao, thứ cuối cùng chúng ta muốn đôi khi chỉ vọn vẹn trong tám chữ trên. Cuộc sống mang đến cho ta nhiều món quà, và món quà ý nghĩa nhất chính là niềm tin mình vẫn sở hữu sự vui vẻ và hạnh phúc trong suốt quãng thời gian được sống. Trong thời đại ngập tràn thông tin tiêu cực lẫn tích cực, thế giới vần xoay trong vũ bão, trái tim ta vẫn khát khao thứ niềm vui thuộc về riêng mình, thứ niềm vui dù trong lúc ta chớm bỏ cuộc hay đã chằng chịt vết thương vẫn một lòng hướng về để gượng dậy bước tiếp. Hạnh phúc khó nắm bắt thật đấy, và càng trắc trở hơn ngay lúc này. Nhưng niềm vui vốn không mất đi, nó vẫn ở lại chờ đón ta, ngay trong mọi khoảnh khắc.
Tổn thương thật nhiều, ta lại học cách vui vẻ nhiều hơn. Cám dỗ ngày một trêu ngươi khi ta trở nên cứng cáp hơn trong đời, nhưng rào cản cuối cùng nó không nên chạm đến là niềm vui tận sâu trái tim ta. Một năm nhìn lại, hay kể cả nhiều năm sau nhìn lại, mong rằng mọi niềm vui mà ta trải qua trong từng khoảnh khắc luôn sống động ở quá khứ, sẽ giúp ta che lấp mọi ngờ vực và sự mông lung trong hiện tại, rồi tiếp thêm động lực cho cái gọi là kế hoạch tương lai.
Nhiều người nói rằng, chúng ta nên đặt chân vào đôi giày của người khác để hiểu đối phương. Vậy, hãy tưởng tượng khi bạn đặt chân vào đôi giày của niềm vui, và cảm nhận sự hài lòng to lớn đến mức nào khi ta chạm đến trạng thái ấy, tin rằng đó là đôi giày bạn muốn mang bên mình suốt đời. Niềm vui ấy đôi khi thật đơn giản, nhưng lại mang đến thứ cảm giác thỏa mãn tột đỉnh mà ta không bao giờ quên.
Bỏ qua những trống trải thường gặp khi thời điểm cuối năm tìm về, gác lại những cảm xúc không kịp gọi tên nhưng khiến bạn khó chịu đến mức mất ngủ, hãy trân trọng những điều bình thường đã khiến bạn mỉm cười trong ngày, dù đôi khi bạn làm điều đó rất bản năng. Đó đôi khi chỉ là lúc bạn kịp cắt lại mái tóc đã hơi chẻ ngọn, bạn trò chuyện nhiều hơn với người bên cạnh, bạn thử màu son môi mới, bạn dành vài giây để ngửi mùi trà mới vừa đổi. Để từ 24 giờ đồng hồ đó, bạn lại nhìn rõ những niềm vui tính bằng khắc, bằng giây. Rồi trân trọng, và ra sức bảo vệ những thứ nhỏ bé nhưng không hề nhỏ nhặt ấy.
Nếu có thể trở nên nổi tiếng và tạo ra sức ảnh hưởng, không ai muốn trở thành một người bình thường. Mọi người phần lớn đều có nhiều khát vọng lớn lao, tưởng tượng bản thân trong viễn cảnh đẹp nhất. Nhưng hãy thừa nhận, làm người, quan trọng nhất là vui vẻ. Chúng ta có thể chiến đấu, giành thắng lợi rồi trở nên huy hoàng, nhưng đôi khi vẫn nên để đứa trẻ bên trong lên tiếng khi gặp những điều ngây thơ nhất. Trong nhiều trường hợp, hạnh phúc của chúng ta không hề liên quan đến vật chất. Nó chỉ là một trạng thái của tâm trí, giúp ta khỏe mạnh về thể chất, tinh thần lẫn trái tim.
Có đôi khi, ta phải lựa chọn từ bỏ một cách hợp lý, ta phải nhận ra ta không thể có tất cả, nhưng ta có thể sống nghiêm túc, cố gắng làm những gì mình nên làm, nỗ lực không ngừng nghỉ rồi lấy niềm vui làm phương châm sống. Phía dưới đống đổ nát, luôn có một điều nguyên vẹn. Phía sau cơn mưa, luôn có cầu vồng ở đâu đó. Phía sau những thời điểm yếu ớt nhất, luôn có niềm vui đang chờ tạo dựng. Hãy chủ động tìm kiếm niềm vui cho chính mình, tìm kiếm những vẻ đẹp đơn giản mà nhỏ bé của cuộc sống. Sau bình thường mới, tất cả mọi người đều bình đẳng và bình thường như nhau, và niềm vui cũng thế, hay vốn dĩ vẫn thế. Chỉ do ta đã vô tình xem nhẹ niềm vui ấy khi cuộc sống trước đây ban cho ta nhiều thứ dễ dàng hơn thời điểm hiện tại. Đừng xem nhẹ sức mạnh của hai chữ “bình thường”, vì nó chính là ước vọng tha thiết của hầu hết chúng ta hiện nay. Bản chất của tự do không phải là bạn tự do tài chính, tự do làm điều mình muốn, mà bản chất của tự do, là khi bạn cảm nhận sự thoải mái mỗi ngày trong bình thường và tin rằng bản thân thực sự hạnh phúc.
Trên đời này, đích đến không nằm ở việc bạn có bao nhiêu, mà là những gì bạn có giúp bạn luôn giữ được một trái tim bình thản, duy trì tâm trạng vui vẻ và cứ thế bạn chắc chắn sẽ luôn điềm đạm và bình tĩnh hơn nhiều người khác. Tâm trạng vui vẻ giống như cơn gió xuân, tắm mát cả ngày dài, khiến ta không còn ủ dột, dễ chịu và bất giác mỉm cười nhiều hơn. Khi mọi thứ tươi sáng trong mắt bạn, dù nhìn lên hay nhìn xuống, ngóng xa hay trông gần, mọi thứ vẫn sáng trong đến thế, vì bản thân bạn luôn cảm thấy thanh thản.
Vui cũng là một ngày, buồn chán vẫn quay vòng 24 tiếng đồng hồ, thế sao không chọn vui vẻ khi cuộc sống này đã bất ngờ giáng xuống nhiều nhiễu nhương khiến ta đôi lúc không khỏi chạnh lòng. Nhưng luôn có những ngọn núi ta không thể chinh phục, những khát khao không thể thành hình, những rắc rối xuất hiện ngay khi ta tưởng mình đã đủ khổ đau, dù cố gắng đến mấy, chúng ta cũng mang bên mình cảm giác hối tiếc khi 12 tháng nhìn lại như lúc này. Nhưng có một câu ai đó từng nói rằng: Dù bạn sống như thế nào thì cũng có nhiều hối tiếc xảy ra, điều cốt yếu nằm ở việc bạn hiểu nó như thế nào. Hỉ nộ ái ố mới là cuộc sống, nhưng chữ “hỉ” luôn đứng đầu như một ưu tiên ta không bao giờ được quên. Thay vì lo lắng về những thứ được mất, hãy tận hưởng những niềm vui và hạnh phúc bình dị nhất, tươi cười đối mặt với mọi sắc thái của cuộc sống.
Gần đây khi chúng tôi có dịp trò chuyện cùng một nữ giám đốc, cô ấy bảo rằng để mỗi ngày trôi qua thật vui vẻ, cô luôn tận hưởng trọn vẹn mọi khoảnh khắc được trải qua với sự biết ơn và chân thành nhất. Cô ấy không kiểm tra email trong khi dùng bữa, thay vào đó, giờ nào niềm vui đó, cô thấy biết ơn vì được ăn những món ngon, hưởng thụ ly cà phê thơm vào mỗi sớm hay kết thúc ngày dài với “spa tại gia” đầy thư giãn. Nhưng cô ấy vẫn sẽ tìm thấy niềm vui trong cương vị một người sếp nữ, tận hưởng niềm vui khi được lao động và đối diện với những thử thách mà một người đầu tàu như cô ấy phải làm. Niềm vui của cô ấy được lấp đầy trong từng khoảnh khắc mỗi ngày, khi cô ấy học cách cân bằng và dẹp tan mọi kiệt sức, phức tạp và nhận ra niềm vui chính là năng lượng lớn nhất mỗi ngày cho cô ấy hoàn thiện một ngày ý nghĩa.
Khi cô ấy về nhà dạo này, đứa trẻ của cô ấy hay thường mỉm cười ngây thơ ngắm nhìn cô ấy và nói: “Mẹ ơi, hôm nay trông mẹ vui quá.” Cô ấy cười đáp: “Vậy sao con?” Đứa trẻ nói: “Con thấy mẹ không còn nhíu mày như trước nữa”. Hoá ra, khi cô ấy vui, mọi người xung quanh cô ấy đều cảm nhận được, và người thân yêu của cô ấy, cũng sẽ vui với niềm vui đó. Niềm vui là thế đấy, sao mà giản dị nhưng đẹp đẽ vô cùng!
***
Khi cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc, mọi khung cảnh trước mắt đều trở thành mỹ cảnh. Hóa ra, không khí trong lành, những cái ôm không rào cản, những nụ cười trong tầm tay, vốn là điều hiển nhiên lại trở nên quá đỗi trân quý và khiến người ta khao khát. Đó chính là niềm vui từ tận đáy lòng, thứ khói lửa nhân gian chứa đựng sự an nhiên từng có lúc bị lãng quên. Những năm tháng sau này, giữa những thường nhật, mong bạn hãy luôn thưởng thức thứ gọi là “niềm an vui bình thường”…
H.D