Friday, October 7, 2022

Hãy giữ lại nhau bằng xương bằng thịt.

 " Giống như chiếc công tắc, bật – tắt, bật – tắt. Khái niệm “cuối cùng” (the last) luôn có sức mạnh của nó, dễ dàng chạm vào tâm hồn bất kỳ ai và nhấn chìm chủ thể trong những xúc cảm có phần mãnh liệt ấy.



Từ những thứ cuối cùng lớn lao như lần cuối chúng ta gặp nhau, ngày cuối cùng ta còn ở nơi này, món quà cuối từ con người ấy, buổi học cuối cùng…


Đến những cái cuối nhỏ nhặt nhưng vẫn làm ta không ít lần chao động, chiều cuối tuần, khoảnh khắc cuối ngày một mình trở về nhà, cuối một cơn mưa, cuối một điếu thuốc ngon, cuối một chuyến đi, cuối một cái thở dài của ai đó…

Cuối năm.


Tôi là người có thói quen hay cất giữ.


Tôi giữ mọi thứ từ tấm vé chuyến phà về quê, mảnh giấy note với nét chữ của một người từ mùa giáng sinh năm 97, cái lá nhặt sân trường năm nhất, quả cầu may mắn bạn tặng trong 1 chuyến đi ngày nào...

...

Tôi giữ hết tất cả mọi thứ từ to tát đến tủn mủn, với lý do “để làm kỷ niệm”.


Và tự hào với một kho đầy kỷ niệm ấy.


Tôi thấy mình giàu có.

Tôi giàu ký ức, giàu tinh thần, giàu trải nghiệm.


Tôi an tâm rằng mình vẫn giữ lại tất cả những điều đã đi qua trong cuộc đời mình.


Cho đến một ngày những kỷ nhiệm chất chồng nhiều đến mức tôi bỏ quên chúng.


Những món đồ ngay thời điểm chúng xuất hiện trong đời sống là một niềm vui. Một thời gian sau nó là kỷ niệm, là thứ để ta cảm thấy thật đẹp khi sờ lại vào nó, những ký ức sống lại như một đoạn phim trước mắt.


Nhưng rất lâu sau nữa, ta tình cờ gặp lại chúng, khi món đồ ấy và những con người có liên quan đã gần như bị bỏ quên, nó trở thành thứ bằng chứng của một thất bại.

Thất bại trong việc giữ lại một con người.


Cảm giác đánh rơi mất một con người, một mối quan hệ, một mối nhân duyên chẳng dễ chịu chút nào dù lý trí có đủ vững vàng để trấn an rằng duyên đã cạn.


Tất nhiên chữ duyên ở đây không nhỏ bé chỉ là tình yêu. Với mình, tôi thấy mọi sự gặp gỡ trong đời đều là duyên cả.


Đừng để những món đồ giữ lại đánh lừa mình với cảm giác rằng tôi vẫn giữ trọn vẹn đây những kỷ niệm.


Hãy giữ lại nhau bằng xương bằng thịt.


Bằng nhiều ý thức hơn để nhớ về nhau, để quan tâm đến nhau như những con người thật sự may mắn có duyên gặp nhau giữa cuộc đời này.


Hoặc bằng nhiều tỉnh táo hơn để buông bỏ những mối duyên đã thật sự cạn.


Để những món đồ giữ lại là kỷ niệm chứ đừng là bằng chứng của một thất bại.


Đời sống hữu hạn.


Chúng ta không thể cùng lúc quan tâm quá nhiều điều và chăm sóc quá nhiều mối quan hệ.


Đừng tham lam và ảo tưởng, để rồi cái gọi là kỷ niệm kia cũng không hẳn kỷ niệm mà những mối quan hệ đang có cũng không tròn, không đủ.


Những ngày cuối năm, tôi lần dở tất cả mói thứ mình cất giữ.


Và rồi nhận ra rằng có những thứ trong chúng đã không còn nhiều ý nghĩa như tôi vẫn tưởng.


Có những đồ vật khi sờ vào ký ức không còn sống động.


Có những món chủ nhân của nó và tôi giờ đã là một khoảng trời xa tắp không còn nhìn thấy nhau dù vẫn ngày ngày sống chung một thành phố.


Nếu là tôi của ngày chập chững 20, chắc có lẽ sẽ rất hoang mang và buồn phiền.


Bởi khi ấy tôi cố sức ôm lấy mọi điều.


Nhưng tôi giờ đây của tuổi ** đã nhận ra rằng, vòng tay tôi nhỏ bé còn cuộc đời thì lớn.


Những mối duyên cần phải trôi đi tôi để chúng ra đi.


Những gì còn ở lại và đang có, tôi sẽ giữ, giữ bằng xương bằng thịt, bằng những lòng thật thà và chân phương.


Tôi không còn giữ lại những kỷ niệm để tin rằng chúng ta vẫn còn đó ở trong nhau.


Tôi giữ lại những con người bằng xương bằng thịt tôi đang có.

Kỷ niệm có lẽ nên là kỷ niệm về một nơi chốn, một chuyến đi, một sự kiện đặc biệt.


Còn con người trong kỷ niệm đó thì nhất định phải giữ bằng xương bằng thịt, không có bất kỳ thứ gì có thể đại diện, thay thế.


Vòng tay ai cũng nhỏ bé nên hãy những con người xứng đáng và đừng tham lam, ảo tưởng.


Hãy giữ lại nhau bằng xương bằng thịt."


(Nguyên)