Mười sáu, đàn bà không thể cưới. Vì cưới thằng đàn ông nào thằng ấy ở tù ngay.
Mười bảy, đàn bà không rảnh để cưới, vì bận đi bẻ gãy sừng trâu, dù bẻ xong cầm đó chứ cũng chẳng biết làm gì.
Mười tám, đang được gọi là tuổi “teen”, và “teen” thì phải tìm cách chụp hình đăng facebook để thành hotgirl chứ không thể cưới.
Mười chín, đàn bà bận mê phim Hàn Quốc, tơ tưởng đến các “ộp-pa”, nhận ra là cứ cưới anh nào về thì đến cuối cùng anh đó ung thư máu mà chết. Không cưới.
Hai mươi, chuyển sang mê phim Mỹ, thấy nguy cơ cưới nhầm gián điệp, mafia, hung thủ giết người rất cao, nên cũng không dám cưới.
Hai mốt, đàn bà nhận ra rằng sau khi cưới chồng thì có thêm má chồng, nên cũng nhất quyết không cưới. Má mình nhiều khi mình còn chịu không nổi, sao chịu nổi má người dưng.
Hai hai, đàn bà đẹp, có nhiều hơn một lựa chọn, phân vân giữa anh giàu và anh đẹp, cuối cùng phát hiện ra hai anh đó yêu nhau. Không cưới.
Hai ba, quyết định chọn một anh chàng hát hay như ca sĩ, đến khi gần cưới mới biết là anh này chỉ hát nhép, nên quyết định dừng cưới. Đàn bà không thích ai lừa mình.
Hai tư, chọn được một chàng thông minh, quen nhau một năm, cứ đắn đo suy nghĩ “Sao thông minh vậy mà cứ nghèo hoài”. Không cưới được.
Hai lăm, mừng rỡ khi quen được một chàng rất giàu có, chuẩn bị đám cưới thì dừng lại, vì nhận được thiệp hồng của bạn mình cùng một chàng trai khác giàu hơn.
Hai sáu, cảm thấy nhàm chán việc hẹn hò, chẳng muốn yêu đương. Thỉnh thoảng ngồi nhớ lại mấy mối tình thời còn đi học, cười một mình và cũng không cưới.
Hai bảy, quyết định hâm nóng trái tim, yêu một anh học thức, công nhân viên nhà nước. Khổ nổi chàng chưa có nhà, phải sống cùng gia đình và hai em. Với lại, nhìn thấy cảnh con bạn thân cưới xong, ngồi đếm phong bì và khóc cả đêm, nên không cưới.
Hai tám, tự nhủ nhất định sẽ lấy chồng, nhưng đi đâu cũng gặp phải những anh chàng nhất định không lấy vợ, hoặc là nhất định sẽ có chồng giống như mình.
Hai chín, thấy đàn ông nào cũng tầm thường, người thì già quá, người thì khờ quá, người thì không giàu, người thì xấu quá. Nhận ra một điều là đàn ông tốt đều đã có vợ.
Ba mươi, gặp ai cũng muốn cưới, nhưng ác cái bọn đàn ông chỉ muốn dừng lại ở mức bạn bè thông thường, hoặc bạn bè trên giường, chứ còn cưới thì chúng không muốn.
Ba mốt, quyết định sống vậy luôn cho khỏe. Thấy đứa nào mới cưới, cười nhếch mép: “Hạnh phúc ha, rồi chừng nào chia tay?”. Trong điện thoại lưu tên của vài vị luật sư, sẵn sàng cung cấp cho bạn bè nếu cần làm thủ tục ly dị. Gặp lại mối tình đầu, thấy thật kinh khủng khi hắn ốm nhom, tóc đã bạc.
Ba hai, thích đi du lịch, xách laptop vào công ty trong sự sợ hãi của nhân viên, biết trên ba ngoại ngữ, nói về kinh tế vĩ mô, về tình hình thế giới, và tuyệt đối không nói đến chuyện chồng con.
Ba ba, được thăng chức, tăng lương. Cảm thấy thật kinh khủng khi đi thang máy chung với một đám đàn ông đầy mùi cơ thể, mùi thuốc lá, râu ria lởm chởm, thậm chí vài người còn mùi bia. Thích đi spa, làm đẹp, mua mỹ phẩm, nghe nhạc Trịnh, nhạc Vũ Thành An, thấy bọn đàn ông rất đáng ghét.
Ba tư, cuối tuần đi bar, một mình uống rượu, hút thuốc, thấy đàn ông đến gần làm quen thì nhếch mép cười khẩy. Thấy đám cưới là một thứ hết sức ấu trĩ.
Ba lăm, đi căng da mặt và thích đi chơi cùng trai hai mươi, dĩ nhiên, không cưới bọn con nít đó.
Tóm lại, đàn bà hình như chẳng có tuổi nào để thích hợp cưới hay không, cứ thích là cưới, không thích thì thôi, không cần phải lăn tăn suy nghĩ.
Lưng chừng cô đơn - Nguyễn Ngọc Thạch
.
(Đọc cho vui thôi)