Friday, January 21, 2022

Ngõ đợi

 




Tôi có một ngõ đợi ngọt ngào trong tâm tư, khi những ánh sáng ngày cuốn dần vào đuôi mắt, khi những nụ cười đem giấu vội vào bóng đêm, khi tuyệt vọng đến không ngờ, khi những cảm xúc đột ngột tràn đến… Tôi đều muốn mình ngừng một khoảnh khắc, chỉ một khắc thôi, để tôi ùa về ngõ đợi, tự vấn lại mình rằng, sống thế này đã sống hay chưa?

Tôi có một ngõ đợi nhạt nhòa trong ký ức, khi tiếng nói cười khuất lẩn trong gió bạt thốc bên tai, khi tiếng chào nhau gượng gạo đến lạ lùng, khi ánh mắt bất ngờ chạm ánh mắt, hay chỉ khi tôi nén chặt tim mình khi bắt gặp một điều quá đỗi quen thuộc, tôi thèm ngõ đợi đã nhạt nhòa. Khi tôi đứng đó, lòng thanh thản và nhẹ nhàng, tôi có thể soi rõ nhiều điều đang lung lạc...

Tôi có lần, là một “ngõ đợi“. Đợi mòn mỏi. Đợi xót xa. Đợi rồi tự xóa mình trong ký ức người đã từng ghi dấu. Biết sao được, sự đợi chờ luôn luôn là một điều tàn nhẫn. Đôi khi thời gian dài dòng đến nỗi người ta quên rằng mình đang đợi. Cũng có khi tôi quên. Nhưng có người vẫn nghĩ tôi là một ngõ đợi bình yên…Tôi đã sợ sẽ có lần, ngõ đợi đón người về, mà cây lá không xôn xao, mà hoa cỏ không bồi hồi,… ngõ đợi sẽ đón nhận nụ hôn mong ước không hề màu nhiệm như giấc mơ…

Có bình yên nào ở lại với những con đường? Khi những ngõ đợi của tôi dần khuất xa và biến mất. Khi chính tôi cũng biến mất, thảng thốt đến đau lòng khi nhìn thấy những gì thay đổi. Ủi an mình đó là lỗi của thời gian…

Ngõ đợi nào rồi cũng nhạt nhòa theo năm tháng dần phai…

(Phiên Nghiên)