Tuesday, November 26, 2024

Luôn có một sự kết nối không lời nào đó giữa người này và một sự việc nọ, tôi nghĩ vậy.

 Luôn có một sự kết nối không lời nào đó giữa người này và một sự việc nọ, tôi nghĩ vậy.



Giống như mỗi lần tôi ngửi một mùi hương, nghe một bản nhạc, ngắm một ngọn cây, sưởi một ánh nắng, đón một làn gió hay bất cứ sự việc diễn ra ngẫu nhiên… thì phảng phất một người nào đó xuất hiện trong trí nhớ. Chúng không rõ nét, và cũng không hẳn là có sự kết nối trực tiếp, nhưng tôi biết chắc là có ai đó đã từng đến với tôi trong một ngày có sự việc này diễn ra. 


Tôi không dám chắc đó là ai (hoặc là tôi không muốn khẳng định điều đó) và điều đó vừa làm tôi cảm thấy buồn lại vừa khiến mình khoan khoái. Vì tôi biết tôi còn có ký ức, có cả những ngày diệu vợi mà mọi người đến với mình chan hòa, chân thành đến vậy.


Tựa như một buổi sáng hít căng lồng ngực mùi nắng mới từ chiếc khăn thơm, tôi nhớ một sớm mùa đông ở nhà. Vì nhà tôi mùa mưa kéo dài nên một ngày nào đó bất ngờ trong tháng xuất hiện nắng giòn để mẹ hong khô tất cả thì cái mùi nắng mới thực sự là điều khiến tôi hạnh phúc. Và rồi, cái mùi nắng ấy làm tôi nhớ quá nhiều người đã từng đi qua tuổi thơ tôi. Nhưng tôi biết khi tôi nghĩ chính xác từng người, tôi sẽ chạnh lòng nên tôi cứ vu vơ nhớ, vậy thôi!


Hoặc một lần nào đó đi qua góc ngã tư nơi phố hè chật chội, mùi cà phê thơm thoảng qua. Tôi nhớ những ngày an vui tự tại. Tôi đạp xe quanh thành phố, lượn lờ mua gói xôi, tấp vào quán gọi một cà phê sữa đá. Cứ thế đời trôi dù tôi biết phía trước lắm thăng trầm…


Rồi có một lần tôi mua một quyển sách mới. Khi đưa tay ngửi mùi giấy mới tinh tươm, tôi mơ hồ nghĩ đến một người. Rồi hí hoáy viết 2 câu với đại ý là:


“Vì sợ gió thoảng hương bay mất

Nên giữ hơi người trong mãi đây…”


Và nghĩ rằng lỡ mai này sách cũ, nếu mình vẫn còn tưởng tượng được người ấy thì quả là diệu kỳ. Biết đâu, cái sự diệu kỳ ấy sẽ khiến khóe mắt cay cay. Bởi cuộc sống sẽ đưa mình đến đâu, mình nào đoán được. Có khi một sớm mai thức dậy, mọi thứ đã khác xa hôm qua rất nhiều rồi. 


Nhưng may mà đời vẫn còn có những bản nhạc, những mùi hương, những làn gió, những cơn mưa, những sắc màu để vin vào đó mà tin rằng mọi thứ là thật và chân thành.


 Cuộc sống sẽ luôn kết nối chúng ta bằng cách này hoặc cách khác, tôi luôn nghĩ vậy. Nếu không phải thế thì là do tôi tự huyễn mình. Dẫu thế nào, tôi vẫn luôn nghĩ rằng, bất cứ ai xuất hiện trong cuộc sống tôi đều mang một ý nghĩa thật đẹp. Và làm ơn, đừng bắt tôi phải giải thích vì sao. Vì cái đẹp có bao giờ giải thích được?! Tự nó làm trái tim mình hạnh phúc, nghẹn ngào thì tôi cũng không thể giãi bày…


Chỉ biết nói rằng “Rất vui vì đã gặp!”


-----

Hạ's FB