Monday, February 24, 2025

Một nửa người đàn ông


image


Cô chăm chú sửa lại bản thảo của cuốn tiểu thuyết một lần chót, trước khi mang sang nhà in. Làm công việc sửa đổi văn chương bản thảo cho nhà xuất bản, không lúc nào mà cô rảnh rỗi được. Trong tháng này có 5 cuốn truyện dài sẽ được in, cả 5 cuốn đều là sách của tác giả có sách xuất bản lần đầu.
Cô nghe tiếng gõ cửa, rồi chiếc đầu của người tùy phái ló vào.
“Thưa cô, có một bà muốn gặp cô”
“Ai vậy, ông có hỏi tên hộ tôi không? 
“Tôi có hỏi, bà âý nói tên là Lan”.
Cô cố nhớ tên của các tác giả mới trong đầu. Không có ai là Lan cả, họ đều là phái nam. Cô nói với người tùy phái;
“Ông mời hộ bà Lan vào văn phòng ngoài đó, tôi sẽ ra. Cũng sắp đến giờ tôi đi ăn trưa rồi.”
Đợi cho người tùy phái khuất sau cánh cửa, cô quay điện thoại gọi bạn:
“Hôm nay em muốn đi ăn mì ở Hải Ninh, em sẽ đến đó độ 20 phút nữa, em có một người khách đang chờ. Nhưng em sẽ tiếp họ 5 phút thôi.” 
 Người đàn bà khỏang ngoài 45 tuổi, ăn mặc giản dị nhưng lịch sự, nét mặt khô nhưng trí thức. Bà ta ngồi yên không đứng lên khi cô xuất hiện. Cặp chân mày hơi cau lại một chút, bà chờ cô tự giới thiệu trước.

Cô hơi khựng lại một giây,nhưng tự chủ được ngay, cô quen với những người đến gặp cô để nhờ vả, nên cô hỏi với giọng không được vồn vã lắm:
“Tôi là Tâm, bà cần gặp tôi có việc gì?”
Người đàn bà nhìn thẳng vào mặt cô, nói chậm và ngắn.
“Tôi là vợ của ông Ngọc.”



Cô đứng lặng, nghe như có một đường nước mưa lạnh vừa chẩy từ cổ áo xuống lưng. Cô biết chuyện này rồi thế nào cũng đến, nhưng cô không thể đoán trước là nó đến vào buổi trưa hôm nay. Cô biết rất rõ mình phải nói gì với bà Lan. Cô lấy lại bình tĩnh, kéo một chiếc ghế ngồi đối diện với vợ của người yêu mình (hay người mình yêu, cũng thế.) 

Cô ngồi yên, thở một hơi thật sâu, quan sát một bà vợ. Vợ của người đàn ông mình đang liên hệ. Cô muốn biết chắc người đàn bà này sẽ hiểu những điều mình sắp nói.

Cô đi thẳng vào vấn đề hộ người đàn bà.
“ Chắc bà đến đây để cho tôi biết là anh Ngọc đã có gia đình. Thưa bà, tôi biết điều này đã lâu. Và không bao giờ tôi có ý định kéo anh Ngọc ra khỏi gia đình của anh ấy.” Cô nói luôn một hơi dài. 
Người đàn bà ngạc nhiên về sự bình tĩnh của cô, bà ngẩn ra một lúc ngắm tình địch của mình. Trước mặt bà là một phụ nữ trẻ( chắc chỉ lớn hơn con gái lớn của bà bốn, năm tuổi.) Hai con mắt sáng trên một khuôn mặt nhỏ, cắt tóc ngắn, mặt không phấn chỉ thoa một chút son mầu san hô nhạt, cùng mầu với chiếc sơ mi, chiếc quần jeans đen sát vào người, cô hơi gầy. Cả người cô toát ra vẻ vừa thông minh vừa bướng bỉnh. 
Bà tự hỏi. “Cái vẻ nào của người con gái này đã quyến rũ chồng mình?”
Bà hỏi lại với giọng hơi ngập ngừng:
“ Cô không bao giờ có ý định kéo anh Ngọc ra khỏi gia đình của anh ấy thì tại sao cô đi lại với anh ấy cả hai năm nay, có điều gì bảo đảm là cô sẽ không lấy anh ấy một ngày gần đây?” 




Cô điềm đạm:
“Thưa bà đã hai năm nay, từ khi anh Ngọc  có liên hệ với tôi, ngày nào anh Ngọc cũng có mặt ở nhà một bữa ăn. Hôm thì về ăn trưa, hôm thì ăn cơm chiều. Buổi tối, anh Ngọc ngủ ở nhà, lương đem về không thiếu một đồng. Như thế không chứng tỏ được là tôi sẽ chẳng bao giờ muốn chiếm đọat anh ấy của bà hay sao?”
Người đàn bà ngẩn ra vài giây trước lý luận lạ lùng của cô. Bà ta chưa biết phải nói gì thì cô đã tiếp, cô nói như cô đang tâm sự với một người bạn thân hay có thể cô ta đang viết một trang tiểu thuyết thì cũng thế.
 “ Xin bà cứ an tâm. Anh Ngọc kết bạn với tôi là một sự an toàn cho hạnh phúc gia đình của bà. Thú thực với bà, tôi đã hơn 30 tuổi. Nhưng không bao giờ tôi có tư tưởng muốn lệ thuộc, hay muốn làm sở hữu chủ nguyên một người đàn ông. Tôi xin lỗi bà khi phải nói điều này. Tôi không hiểu được tại sao phần đông những người đàn bà trên mặt đất này lại có thể đặt mình lệ thuộc vào một người đàn ông nguyên một ngày, rồi những ngày đó kéo ra cả suốt đời mình. Hay có người đàn bà muốn làm chủ một người đàn ông như làm chủ một ngôi nhà, một cái thuyền, một chiếc xe. Rồi khi không ưng ý cũng không làm sao mà đem cầm, đem bán đi được như cái xe, như ngôi nhà. Đành đợi đến ngày họ chết mới đem chôn xuống đất. 
Tôi chỉ có thể ăn một bữa trưa với anh Ngọc, hoặc một bữa chiều, gặp mặt vài tiếng trong một ngày. Nếu bây giờ anh Ngọc đòi hỏi tôi phải là của anh ấy 24 giờ trong một ngày, phải buộc vào một tờ văn tự như giấy chủ quyền động sản, hay bất động sản, thì chắc chắn là tôi sẽ chấm dứt sự liên hệ lập tức.



Bà không mất mát gì cả. Anh Ngọc là người đàn ông đào hoa, anh ấy không có tôi, anh ấy sẽ đi với người khác. Lúc đó bà mới nên lo ngại. Nếu tôi không có anh Ngọc, dĩ nhiên cũng rất nhiều người đàn ông khác muốn đến làm bạn với tôi. Vì họ biết tôi không bắt họ cưới hỏi, không lệ thuộc vào họ, cũng không muốn làm chủ họ, tôi không nhận quà tặng, khi đi ăn, đi chơi thì tôi cũng thay phiên trả tiền.
Người đàn bà ngắt lời cô bằng một cái khoát tay, trước khi nói.
“ Thế cô cho là cô chỉ gặp anh Ngọc có mấy tiếng một ngày, không phải là chiếm đoạt hay sao ?”
“Thưa bà, tôi xin hỏi lại. Trong một ngày của bà, bà nghĩ đến bà bao nhiêu tiếng? Bà nghĩ đến anh Ngọc bao nhiêu tiếng? Chúng ta, ai cũng có thế giới riêng của mình, và ai trong một lúc nào đó chắc cũng muốn người khác để cho mình được yên thân. Những lúc bà không cần có anh Ngọc bên cạnh, thì việc anh ấy đi đâu và làm gì có quan trọng lắm không?

Tôi biết bà đang nghĩ gì trong đầu. Chắc bà cho tôi là một người mất thăng bằng. Hay có thể là bà cho tôi đang tìm cách lừa bà, để một ngày nào đó tôi sẽ chiếm đoạt nguyên cả anh Ngọc. 
Không, không bao giờ tôi cần nguyên một người đàn ông cả, tôi chỉ cần một nửa thôi. Có nhiều người phải uống nguyên một ly trà mới thấy vị ngon, phải ăn nguyên một trái táo mới hài lòng, phải đến được chân núi, hay trèo lên đỉnh núi để thưởng thức thì mới mãn nguyện, sông thì phải đi hết dòng mới thỏa chí, phải được lấy nguyên một ông chồng và được gọi là vợ thì mới cho là sung sướng. Tôi thì trà uống một ngụm, táo cắn một miếng, núi nhìn một góc, sông yêu một khúc, đàn ông hưởng một nửa. Suốt đời chỉ là người tình thì cũng đã thấy mình dư thừa hạnh phúc. Bà cứ an lòng ra về. 

Người đàn bà kéo ghế đứng lên, bà thấy không cần phải nghe thêm nữa. Bà biết có nói gì cũng vô ích.Ngọc sẽ không bao giờ buông được người con gái đầy quyến rũ lạ lùng mà không ai phải cưu mang này. Và cô ta là người sống với những sản phẩm của tưởng tượng đó thì cũng sẽ chẳng bao giờ muốn thế chỗ của bà. Bà ra về. Họ không chào nhau. Nhưng người tình đứng nhìn theo cho đến lúc cái bóng của người vợ khuất ở một ngã rẽ.




Bà không an lòng chút nào như lời khuyên của cô. Bà vừa đi vừa nghĩ về những câu nói của tình địch, bà phân vân tự hỏi. Cô ta là nhà văn, cô làm việc cả ngày với chữ, là những tưởng tượng của riêng cô và của thiên hạ trộn chung vào với nhau. Những điều cô nói ra là mặt thật của đời sống, hay chỉ là một chương sách cô vừa đọc hoặc cô sắp viết? Nhưng thật hay không, đời sống hay tiểu thuyết. Những lời đó làm bà phải lưu ý. Gần hai chục năm nay taị sao bà lại để mình lệ thuộc vào nguyên một người đàn ông như thế? Nếu bà biết sớm suy nghĩ như cô ta, chỉ cần giữ một nửa thôi, thì cuộc sống sẽ thanh thản biết bao ! 
Cô đổi ý định ra ngoài ăn trưa, cô nhờ người tùy phái ra mua thức ăn đem về sở. Cô gác ống điện thọai ra ngoài. Một nửa người đàn ông hôm nay cô cũng không thấy hấp dẫn nữa.


Trần Mộng Tú




“Thiên hạ ồn ào, đều vì lợi mà lại; thiên hạ rối rít, đều vì lợi mà đi(1)”




Người xưa nói: “Thiên hạ ồn ào, đều vì lợi mà lại; thiên hạ rối rít, đều vì lợi mà đi(1)”. Theo đuổi lợi ích dường như là bản năng của mỗi con người. Lợi ích ở đây bao gồm những thứ xuất hiện trên đường đời như tiền bạc, sắc đẹp, danh dự, địa vị... Để có được những thứ này, con người thường bỏ qua quá trình theo đuổi, mà chỉ chăm chăm nhắm vào mục tiêu, dường như muốn ôm cả thế giới về mình. Trước sự thôi thúc của dục vọng, con người thường để mình bị lạc lối trong mê cung của những ham muốn vật chất mà không thể nào thoát ra được. Người Do Thái – những người kiếm tiền giỏi nhất thế giới có một câu rằng: “Kiếm tiền không khó, tiêu tiền không dễ!” Trong một tiểu phẩm cũng có lời thoại kinh điển: “Chuyện đáng buồn trên đời này là, người đã chết rồi mà vẫn chưa tiêu hết tiền”. Cố sống cố chết tích cóp tiền bạc, khổ cực cả đời, vẫn chưa kịp hưởng thụ niềm vui mà những vật chất này mang lại cho mình thì đã phải rời xa, đây chẳng phải là bi kịch lớn nhất cuộc đời sao!
Về mặt vật chất, chúng ta thực sự có nhu cầu lớn đến vậy sao? Hãy đặt tay lên ngực tự hỏi: Trong cuộc đời này, lượng vật chất mà chúng ta cần dùng đến là bao nhiêu? Thực ra không nhiều. Hàng ngày con người chỉ ăn vài ba bát cơm, và cần một vị trí trên giường để ngủ. Sở dĩ con người bị cuốn vào vòng xoáy theo đuổi vật chất, chẳng qua là vì chịu sự chi phối của ham muốn được chinh phục mà thôi. Khi chưa có thì muốn có được, khi đã có được rồi thì lại muốn có nhiều hơn, thế là gây ra đủ các sự mệt mỏi, thất vọng, đau khổ, cuộc đời cũng từ đó mà trở nên tăm tối.
Bạn đã vui vẻ chưa?
Truyền thuyết kể rằng, vua Midas rất say mê vàng. Mặc dù trong cung điện của ông ta đã chất đầy vàng, nhưng ông ta vẫn chưa thỏa mãn, suốt ngày buồn bực không vui, luôn suy nghĩ, tìm cách để có được nhiều vàng hơn nữa. Hàng ngày ông ta đều vào kho vàng để nhìn ngắm và đếm đi đếm lại những cục vàng yêu quý của mình. Một hôm, trong lúc đang ngồi đếm vàng trong kho, ông ta chợt nghe thấy một giọng nói vô hình vang lên: “Nhà vua có nhiều vàng quá!”
Tuy sợ hãi, nhưng Midas vẫn tỏ ra tham lam: “Nhưng… thế này vẫn còn quá ít ỏi so với số vàng trên khắp thế gian.”
“Nhà vua vẫn còn chưa vừa lòng ư?” - Giọng nói ngạc nhiên.
Vua Midas thở dài: “Đêm đêm ta vẫn thường mất ngủ nằm suy tính xem làm thế nào để có thêm thật nhiều vàng. Ước gì ngón tay ta đụng vào thứ gì thì thứ ấy sẽ lập tức biến thành vàng, có như vậy ta mới mãn nguyện.”
“Được thôi. Sáng mai, ước muốn này của nhà vua sẽ thành hiện thực.”
Vua Midas dụi mắt, ngỡ như mình vừa nằm mơ. Nhưng khi những tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua cửa sổ, ngón tay vua Midas khẽ chạm vào rèm cửa thì bức rèm đã thực sự biến thành vàng ròng. Midas vui sướng quá, mừng rỡ chạy quanh phòng và chạm tay vào mọi đồ vật xung quanh, biến chúng thành vàng lấp lánh.
Vua Midas có một cô con gái yêu. Khác với cha, nàng không thích thú gì với vàng, mà chỉ yêu cỏ cây, hoa lá. Vua Midas muốn làm cho con được vui lòng, nên đã ra vườn, chạm tay vào tất thảy hoa cỏ để biến chúng thành vàng, vì ông không muốn những bông hoa mong manh ấy sẽ nhanh chóng héo tàn, khiến con gái ông buồn.
Việc chạm tay vào đủ thứ khiến vua Midas thấm mệt. Khi người hầu mang đồ ăn, thức uống đến, ông ta nhanh chóng lấy đồ ăn, nhưng vừa đưa lên miệng thì những thứ đồ ngon lành ấy đều tức khắc biến thành vàng, khiến ông ta không thể nào ăn uống được. Đang lúc bối rối và hoang mang thì nàng công chúa đáng yêu – con gái vua Midas chạy đến, òa khóc: “Cha ơi, tất cả vườn hoa hồng đã biến thành vàng cứng đơ rồi, không thể tỏa hương được nữa! Con muốn hoa hồng tỏa hương được cơ!”
Vua Midas giang tay định ôm con gái bé bỏng vào lòng an ủi, ngờ đâu, vừa chạm vào con thì cô bé lập tức cũng biến thành vàng.
Vua Midas gục đầu khóc thổn thức.
“Nhà vua không vui sướng ư?” - Giọng nói bí ẩn lại vang lên.
“Ta… ta là người bất hạnh nhất thế gian…”
“Ngài đã có ngón tay vàng mà vẫn còn thấy chưa đủ à?”
Vua Midas xấu hổ im lặng.
“Nhà vua thích ăn uống hay thích cầm vàng?”
Vua Midas không thể trả lời được.
“Ôi vua Midas! Vậy ngài muốn chọn bức tượng vàng kia, hay muốn chọn cô con gái xinh xắn, biết chạy nhảy, reo cười và biết yêu mến cha?”
Vua Midas gào khóc: “Hãy trả lại con cho ta! Ta chịu mất tất cả kho vàng!”
“Vậy là nhà vua đã sáng suốt hơn hôm qua rồi. Bây giờ ngài hãy ra sau vườn thượng uyển, nhảy xuống sông tắm rửa, rồi lấy nước vẩy lên tất cả những vật đã hóa thành vàng, để chúng trở lại như cũ.”
Vua Midas lập tức làm theo lời mách bảo, và lấy nước vẩy lên những vật đã bị mình biến thành vàng. Công chúa mở choàng đôi mắt, kinh ngạc reo lên vui mừng: “Cha xem kìa, vườn hoa hồng đã sống lại rồi!”
Vua Midas sung sướng ôm chặt lấy con, và cảm thấy mình là kẻ hạnh phúc nhất thế gian.
Hạnh phúc không liên quan tới ngoại vật
Ngày xửa ngày xưa, có một chàng trai trẻ thông minh, anh ta muốn học hết mọi nghề trong thiên hạ, vì thế đã đi khắp nơi tầm sư học đạo. Anh học may quần áo và nhanh chóng trở thành thợ may nổi tiếng; anh học cách nấu nướng, trở thành đầu bếp danh tiếng; anh học xây nhà và trở thành thợ xây nổi tiếng gần xa… Các kĩ năng khéo léo đều mang lại của cải và danh vọng cho anh, nhưng anh lại không hề cảm thấy thỏa mãn, vui vẻ.
Vì muốn để người đời biết đến mình, đồng thời cũng là để làm thỏa mãn bản thân, anh đã đi khắp nơi dán cáo thị mời người tới thi đấu. Kết quả đúng như dự tính, không người thợ nào trong thiên hạ có thể vượt qua được anh, anh dần dần nảy sinh sự kiêu ngạo, bắt đầu huênh hoang. Anh trở nên như vậy nhưng cũng không ai khuyên răn hay ngăn cản.
Sau khi biết được chuyện này, Đức Phật bèn tới chỗ ở của chàng trai. Nhìn thấy Phật từ xa, trong lòng anh bất giác nảy sinh lòng thành kính. Thấy Phật đi về phía mình, anh lại càng ngạc nhiên vui sướng, lập tức tiến lên trước hành lễ và hỏi: “Xin hỏi Người từ đâu tới? Người là ai? Tới để thi đấu với con sao?”
Đức Phật bình thản nói: “Ta biết trong tay con có rất nhiều nghề. Con cũng biết đấy, trong thiên hạ này, nơi gần tre trúc tự nhiên sẽ có nghề làm cung tên, săn bắn; nơi gần rừng, tự nhiên sẽ nổi lên nghề mộc, điêu khắc; nơi gần biển thì có nghề đóng thuyền. Những nghề này tuy con đều có, nhưng người khác cũng có. Còn ta có nghề tu thân sửa tâm, khác với những nghề mà con đang có trong tay”.
Chàng trai trẻ nghe xong càng cảm thấy tò mò: “Con không hiểu ý của Người lắm. Cá nhân con tự thấy bản thân mình tinh thông đủ thiên văn địa lí, cầm kì thi họa, nhưng con lại chưa từng nghe nói tới thế nào là tu thân sửa tâm. Con muốn hỏi một chút, tu thân sửa tâm có mấy phương pháp, học như thế nào?”
Phật không trả lời câu hỏi đó của anh ta, chỉ hỏi: “Nếu con đã học nhiều thứ như thế, vậy thì ta hỏi con, bây giờ con có thấy vui không? Đừng vội vàng trả lời mà hãy tự hỏi lòng mình, con có vui không?”
Chàng trai nghĩ một lúc rồi nói: “Con không vui! Tuy con học được rất nhiều thứ, hơn nữa học rất xuất sắc, nhưng con không hề thấy vui! Con luôn cảm thấy mình vẫn chưa học đủ, con muốn học hết tất cả các nghề trong thiên hạ.”
“Chàng trai, con hãy dừng lại lắng nghe tiếng lòng mình! Ta đến đây chỉ là muốn nói với con rằng, gạo trong thiên hạ một người không thể ăn hết, việc trong thiên hạ một người cũng không thể làm hết được. Con nên học cách biết ĐỦ, đồng thời lúc nào cũng phải tâm niệm cần có lòng biết ơn, báo đáp chúng sinh”.
Nghe lời Phật nói, chàng trai trẻ thốt nhiên giác ngộ, cõi lòng sáng tỏ thông suốt, trong lòng có được sự bình tĩnh trước nay chưa từng có, cảm giác đó khiến anh ta cảm thấy vui vẻ hơn nhiều so với khi học được bất cứ kĩ năng nào.
Hạnh phúc, vui vẻ là gì? Đây không phải là một cảm giác bắt nguồn từ ngoại vật mà nó được bắt nguồn từ nội tâm. Theo quan niệm của Phật giáo đối với hạnh phúc: “Con người phải bình tâm suy nghĩ, niềm vui không nằm ở thế giới bên ngoài, hạnh phúc xuất phát từ trong tim, chỉ có thông qua suy nghĩ thấu đáo, kiềm chế dục vọng, biết đủ thì bản thân mới có thể vui vẻ, dập tắt được tất cả khổ não”.
Một người mà vui vẻ hạnh phúc thì cho dù tay trắng cũng vẫn có thể vui với cuộc sống của mình, hơn nữa còn khiến người khác cũng cảm nhận được sự lạc quan của bản thân. Còn nếu như người ấy không vui vẻ, hạnh phúc thì cho dù vật chất đầy đủ thế nào, mọi chuyện có suôn sẻ ra sao, anh ta cũng sẽ không cảm nhận được niềm vui và hạnh phúc, bởi vì nội tâm của anh ta chẳng khác nào một cái hố đen, chỉ có thể hút vào đó dục vọng và phiền não mà không có cách nào đến gần được niềm vui và hạnh phúc.
Chỉ khi không để ngoại vật làm ảnh hưởng, không bị ham muốn chinh phục thôi thúc thì chúng ta mới có thể sống tự do tự tại. Chỉ khi để trái tim làm chủ, để linh hồn giải thoát khỏi sự trói buộc của ngoại vật thì cuộc đời mới trở nên rực rỡ.

("Sức mạnh của Tĩnh tâm")

Đừng là kẻ vô danh trong cuộc đời mình…


“Mỗi chúng ta sinh ra đều rất bình thường. Nhưng chúng ta có thể chọn sống một cách rực rỡ trong cuộc đời vốn bình thường của chính mình.”

Ở mỗi thời điểm, con người ta lại cầu mong những điều khác nhau. Có người ước vọng những điều vĩ đại, nhưng cũng có người chỉ cần “đủ” là hạnh phúc. Nhưng, cuộc sống vốn không hoàn hảo, có ngọt bùi thì chẳng thiếu cay đắng, giọt nước đôi khi cũng sẽ làm tràn ly và có cái được thì cũng có thứ mất đi, đó là lẽ thường tình. Vì vậy, ở đời, cách để đối diện mọi thứ một cách tốt nhất là sống hết mình, vì ai cũng chỉ có một cuộc đời để sống. Mải chạy theo người khác và những mục tiêu, khiến bạn không bao giờ thực sự sống cho chính mình. Dù chỉ một lần. Hãy tự hỏi xem, nếu bạn không chu toàn cho chính mình, thì ai có thể? Cuộc đời như một vở kịch có rất nhiều chương và bạn chính là đạo diễn sẽ điều khiển toàn bộ. Chương cuối là viên mãn hay hối hận phù thuộc rất nhiều vào quá trình cố gắng của mỗi người. Học cách thay đổi cuộc sống, học cách nếm trải những thăng trầm, học cách bất mãn trước những thứ đáng ghét, nhưng bạn à, đừng học cách tiếc nuối những năm tháng đã qua.

Khi còn trẻ, bạn hay trì hoãn những kế hoạch vì cho rằng mình vẫn còn nhiều thời gian. Nhưng tuổi nào việc đó, có những việc dù còn thời gian nhưng bạn cũng chẳng đủ sức làm nữa rồi. Vì vậy, khi muốn làm gì đó, hãy làm ngay, cũng đừng nghĩ đến kết quả hay hậu quả. Thậm chí nếu thất bại, bạn cũng đặc biệt hơn người khác bội phận vì đã dám thử và chấp nhận rủi ro, đó cũng là cách bạn trải nghiệm sự viên mãn mỗi ngày. Một khi bạn dám thử những điều chưa từng thử, bạn đã càng đến gần hơn với việc hiểu rõ chính mình và khám phá các giá trị vốn tạo nên bạn mà bạn chưa từng nghĩ đến. Một trong những bi kịch của đời người là khi họ không thể hiểu bản thân và không biết mình muốn gì. Nhưng ngược lại, nếu bạn biết mình muốn gì và thậm chí điều bạn muốn đi ngược lại với số đông và nhận lấy chỉ trích, bạn đừng từ bỏ. Bởi đây là cuộc sống của bạn, cuộc sống sẽ phản ánh giá trị của chính bạn khi bạn biết cách đối xử tốt với chính mình. Ngày hôm qua thì cũng đã qua nhưng ngày mai lại còn chưa đến. Giữ bình thản trước những gì đã mất và trân trọng những gì mình được nếm trải, thế là bạn đã “giàu” hơn người khác rất nhiều.

Đôi khi, chúng ta gồng lên để làm quá nhiều thứ chỉ để người khác nhìn vào và công nhận, rồi khi cảm thấy quá tải, chúng ta lại cảm thấy bản thân vô dụng khi nhận phải những chỉ trích. Sự chỉ trích có thể là con dao hai lưỡi, giúp ta cố gắng hơn hoặc dập tắt tất cả khát vọng của ta. Nhưng chúng ta không biết rằng, sự chỉ trích vốn không phải là điều quan trọng nhất. Điều quan trọng hơn là lời nhắn nhủ phát ra từ sâu thẳm, nó luôn muốn nói với ta rằng: Bạn không sinh ra để phục vụ ai ngoài chính mình. Mỗi chúng ta sinh ra đều rất bình thường. Nhưng chúng ta có thể chọn sống một cách rực rỡ trong cuộc đời bình thường của chính mình. Nhưng đôi khi, ta đã quên mất rồi, quên mất sau tất cả, bản thân mới là quan trọng nhất.

Khi địa vị xã hội của bạn cao hơn điều đó không đủ để bạn cảm thấy có giá trị hơn, mà ngược lại, một khi bạn nhận ra giá trị của mình, thì bạn có thể tách sự tồn tại của bạn khỏi bất kỳ ai để sống cuộc đời của chính mình mà chẳng vì ai khác. Hãy chủ động và ngừng chờ đợi những người xung quanh làm điều gì đó cho bạn, bởi những gì bạn muốn thì chỉ có bản thân bạn hiểu rõ và làm tốt nhất có thể. Còn lại, hãy xem mọi sự giúp đỡ nhận được là một hành trang, hành trang ấy có hay không thì con người bạn vẫn sẽ có cách đứng vững trên đôi chân của chính mình. Đừng cố gắng giữ lại những thứ không phục vụ cho mục đích hạnh phúc của bản thân, buông những điều cần bỏ và phát huy những thứ đáng giữ, sau đó mọi thứ sẽ đến rất tự nhiên và tuyệt vời.

Một người có thể sống dài, hoặc ngắn, nhưng khi còn sống, chỉ cần người ấy nói những gì cần nói và làm gì những gì muốn làm, thế là đủ một đời.

Nhìn nhận lại những mối quan hệ trong cuộc sống, mọi người thường sợ bản thân là kẻ “vô danh tiểu tốt” trong mắt người khác mà không biết rằng, trước khi nhận được sự tôn trọng của bất cứ ai, bạn phải tôn trọng chính mình. Tôn trọng cảm xúc, quyết định và những gì bản thân xứng đáng nhận được sau những cố gắng. Lúc nhỏ, chúng ta là đứa con bé bỏng của ba mẹ, chúng ta quấy khóc khi muốn và hờn dỗi khi không được thỏa mãn. Để rồi khi trở thành mẹ và vợ, đôi khi nước mắt còn phải nuốt ngược vào trong như một thói quen để mạnh mẽ bước tiếp. Liệu chúng ta còn có thể dễ dàng rơi nước mắt khi nhận lấy những hờn tủi, tổn thương khi trưởng thành nữa không?

Chẳng ai muốn bị thao túng trong một mối quan hệ, nhưng vì cả nể, đôi khi chúng ta sẵn sàng hạ thấp cái tôi để đối phương đạt được điều mong muốn. Tâm lý sợ xung đột vô tình khiến bạn rơi vào thế của người có lỗi và luôn thuận theo để chiều lòng số đông. Cũng chính điều này đã vô tình khiến bạn cho phép người ta tổn thương bạn hết lần này đến lần khác, để rồi chính giá trị của bạn cũng dần hạ thấp và khiến bạn rơi vào con đường “trở thành loại người mà chúng ta nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ trở thành”. Bạn hãy nhớ rằng, dù bạn muốn giữ hòa khí, nhưng đôi khi, đạt được lợi ích và trạng thái thỏa mãn mới là thứ kẻ khác tìm kiếm. Bạn sống hết lòng với người khác là không sai, nhưng cần tỉnh táo để biết đâu là giới hạn của chính mình. Đó cũng là cách bạn đang sống hết lòng với chính mình và để trái tim không nhận thêm đầy vết hằn sẹo.

đừng sống vô danh

Không ai là mảnh ghép hoàn hảo của ai cả, nhưng cũng không nên là sự chắp vá trong khoảnh khắc thiếu sót. Chán ghét, buông bỏ cũng là một trạng thái của cảm xúc. Vậy thì, sau những phút giây vui vẻ tưởng chừng không thể hạnh phúc hơn, hãy chấp nhận cả sự thất vọng và hụt hẫng trào ra như một cảm xúc phải xuất hiện nếu không may… duyên này lỡ. Dù sao, hãy cứ hết mình trong khoảnh khắc đó, để sau này nhìn lại, bạn có thể mỉm cười không hối hận vì bản thân đã làm thực sự tốt vai trò của một người đồng hành và tạo nên ký ức khó quên trong cuộc đời của một ai đó.

Bạn sẽ gặp gỡ rất nhiều người trong cuộc đời này rồi thậm chí lướt qua, tất cả đều là một cơ duyên. Cơ duyên ấy nếu đủ dài, thì bạn là “tất cả” với người khác, còn tệ nhất sẽ là “không gì cả” bởi người ta không còn muốn trân trọng mình. Nhưng cũng chẳng thành vấn đề khi trở thành “không gì cả” với người khác, nếu bạn ngộ ra bạn là “tất cả” của chính mình.

Một trong những cảm xúc hiện hữu và chiếm lĩnh ở nhiều khía cạnh trong cuộc sống là ganh ghét. Nhưng cũng chính vì quá để tâm đến một ai đó bản thân cho rằng mình thua kém mà nỗi bực dọc của bạn lại ngày một tích tụ nhiều hơn. Không phủ nhận rằng ghen tị chính là chất xúc tác để chúng ta cố gắng hoàn thiện, nhưng nó cũng là một cảm xúc phá hoại cho thấy bạn đang không sống hết mình mà chỉ chăm chăm vào thành công của người khác. Và khi người ta càng thành công hơn, bạn lại càng tiêu cực trong chính những nỗi buồn do bản thân tạo ra. Thời gian công bằng với tất cả mọi người, hãy tìm ra mục tiêu của cuộc đời và hết lòng vì nó. Hãy nỗ lực đạt đến gần hơn với mục tiêu, từng chút từng chút một và rồi thành tựu sẽ xuất hiện. Có người làm việc cực nhọc, mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn hạnh phúc, bởi vì họ biết mục tiêu của mình là gì. Nhưng có người quần áo lả lướt, xung quanh có rất nhiều mối quan hệ nhưng lại không thể nở nụ cười thật tâm, có lẽ vì họ cũng đang rối bời trong sự hào nhoáng. Bởi cuối cùng, những thứ không thuộc về mình vốn sẽ chỉ khiến bản thân tổn thương.

đừng sống vô danh

“Học cách thay đổi cuộc sống, học cách nếm trải những thăng trầm, học cách bất mãn trước những thứ đáng ghét, nhưng đừng học cách tiếc nuối những năm tháng đã qua.”

Nếu không thích một điều gì đó trong cuộc sống, bạn sẽ phàn nàn hay tích cực làm việc để thay đổi nó? Chắc chắn bạn sẽ chọn điều thứ hai nhưng lại không tránh khỏi việc tiếp tục so sánh, hơn thua và thậm chí đánh mất bản thân mình vì chạy theo một hình mẫu nào đó khiến bạn cảm thấy an toàn trong cuộc sống vốn nhiều thị phi. Đừng sống vì người khác. Nhưng cũng đừng ích kỷ chọn con đường làm tổn thương những người xung quanh. Ai cũng gặp bất hạnh nhưng nỗi đau thì chẳng bao giờ vĩnh cửu. Cuộc sống có thể rất tươi đẹp hoặc rất tăm tối, nó phụ thuộc vào cách bạn đối mặt. Tốt hơn hết là chúng ta hãy cứ sống một cuộc đời có ý nghĩa, sống vui mỗi ngày và khiến bản thân được thỏa mãn với sự tử tế và thái độ đúng đắn. Có như vậy, trước khó khăn, thất bại mới không chọn cách đổ lỗi. Thay vào đó, bạn sẽ bình tĩnh điều chỉnh tâm lý để đón nhận, để lòng mình luôn vẹn tròn vì sự tự tin, lạc quan và dũng cảm tin rằng bản thân có thể vượt qua và làm tốt hơn.

Dù là ai cũng có những giới hạn riêng, đặc biệt là khi con tim mệt mỏi, bạn sẽ không còn cảm nhận được vẻ đẹp của cuộc đời này. Đừng để con tim mệt mỏi, hãy nghỉ ngơi khi bộn bề và tập trung vào những niềm vui nhỏ mỗi ngày. Như bất chợt nhìn thấy nụ hồng ra hoa hay vô tình nhận được sự giúp đỡ từ một người lạ, điều đó có thể khiến bạn mỉm cười cả ngày. Cứ sống trong hiện tại, đừng lãng phí cuộc sống để chỉ nghĩ về quá khứ hay lo lắng tới tương lai. Hạnh phúc trong cuộc sống này được nuôi dưỡng khi bạn trở thành người có ích, có hiểu biết để làm giàu cho bản thân và làm chủ vận mệnh của chính mình.

st

50 câu nói hay nhất về việc “Đi”




1. Đi là kẻ thù chết người của định kiến, mù quáng và thiển cận. – Mark Twain
2. Một cuộc hành trình thực sự được tính không phải bằng dặm, mà bằng những người bạn. – Tim Cahill
3. Không có mảnh đất nào là xa lạ. Chỉ có kẻ lữ hành là người lạ. –Robert Louis Stevenson
4. Ích lợi của việc đi là để điều chỉnh trí tưởng tượng với thực tế, và thay vì ngồi hình dung ra mọi chuyện, cứ đi để xem nó thực sự thế nào. – Samuel Johnson
5. Những chiếc va li tồi tàn của chúng tôi lại một lần nữa chất đống ngoài vỉa hè; con đường phía trước thậm chí còn dài hơn nữa. Nhưng có hề chi, con đường đi chính là cuộc sống. – Jack Kerouac
6. Ai không đi thì sẽ không hiểu được giá trị con người. – Ngạn ngữ Moorish
7. Con người đi đến những mảnh đất xa xôi để nhìn ngắm một cách say mê những kẻ mà họ thường bỏ qua khi ở nhà. – Dagobert D. Runes
8. Hành trình giống như hôn nhân vậy. Cách chắc chắn nhất để phạm sai lầm là tin rằng mình điều khiển nó. – John Steinbeck
9. Không ai nhận ra rằng đi đẹp đến nhường nào cho đến khi họ về đến nhà và ngả đầu lên chiếc gối cũ kỹ, thân quen. – Lin Yutang
10. Đi luôn luôn có ích. Nếu bạn đến một đất nước tốt đẹp hơn, bạn sẽ học hỏi để cải thiện đất nước mình. Nếu chẳng may bạn đến một đất nước tệ hơn, bạn sẽ học để yêu đất nước của chính mình. – Samuel Johnson
11. Còn tôi, tôi đi không phải để đến một nơi nào cụ thể, mà chỉ để đi thôi. Điều tuyệt vời chính là sự dịch chuyển. – Rober Louis Stevenson
12. Kẻ lữ hành nhìn thấy những gì họ thấy. Khách du lịch nhìn thấy những gì họ đến để thấy. – G. K. Chesterton
13. Đích đến của chúng ta không phải là một vùng đất, mà là một cách nhìn mới. – Henry Miller
14. Kẻ lữ hành mà không quan sát thì chẳng khác nào một con chim mà không có cánh. – Moslih Eddin Saadi
15. Tỉnh dậy hoàn toàn đơn độc trong một thị trấn xa lạ là một trong những cảm xúc tuyệt vời nhất trên thế giới. – Freya Stark
16. Hai mươi năm về sau bạn sẽ hối hận về những gì bạn không làm hơn là những gì bạn làm. Vậy nên hãy tháo dây, nhổ neo ra khỏi bến đỗ an toàn. Hãy để cánh buồn của bạn đón trọn lấy gió. Thám hiểm. Mơ mộng. Khám phá. – Mark Twain
17. Đi không chỉ là việc nhìn thấy bằng mắt; nó là một sự thay đổi luôn tiếp diễn, sâu đậm và vĩnh cửu, cách nhìn nhận cuộc sống. – Miriam Beard
18. Mọi hành trình đều có những điểm đến bí mật mà ngay cả kẻ lữ hành cũng không thể ngờ tới. – Martin Buber
19. Chúng ta sống trong một thế giới tuyệt vời đầy rẫy những vẻ đẹp, quyến rũ và phiêu lưu. Những chuyến phiêu lưu sẽ là bất tận, chỉ cần chúng ta tìm nó với đôi mắt luôn rộng mở. – Jawaharial Nehru
20. Khách du lịch không biết nơi nào họ từng đến, kẻ lữ hành không biết nơi nào họ sắp đến. – Paul Theroux
21. Trong tâm trí tôi, phần thưởng và hạnh phúc lớn nhất của việc đi là ngày nào ta cũng có thể trải nghiệm những thứ như thể là lần đầu, để không có gì là thân thuộc đến mức ta nhìn nhận nó như điều hiển nhiên. – Bill Bryson
22. Đừng đi theo nơi mà đường mòn có thể dẫn đến. Hãy đi vào nơi không có lối mòn và để lại dấu vết. – Ralph Waldo Emerson
23. Hai con đường tách nhau đi vào trong rừng và tôi – tôi chọn con đường ít người đã đi. – Robert Frost
24. Cuộc hành trình ngàn dặm bắt đầu từ một bước chân nhỏ bé. – Lão Tử
25. Nếu bạn từ chối đồ ăn, bỏ qua phong tục, sợ hãi tôn giáo và lảng tránh người lạ, tốt hơn là bạn nên ở nhà. – James Michener
26. Điều quan trọng không phải là sự đến, mà là sự đi. – T. S. Eilot
27. Thế giới là một cuốn sách, và ai không đi chỉ đọc được một trang. – St. Augustine
28. Kẻ lữ hành giỏi không có lịch trình cố định, và cũng chẳng có ý định cập bến. – Lão Tử
29. Tôi nhận ra rằng để biết rằng mình yêu hay ghét một người, không có cách nào tốt hơn là đi với người đó. – Mark Twain
30. Một khi bạn đã đi, cuộc hành trình sẽ không bao giờ kết thúc. Nó sẽ tái hiện liên tục trong những góc yên tĩnh nhất của tâm trí bạn. Tâm hồn bạn sẽ không bao giờ dứt ra khỏi cuộc hành trình. – Pat Conroy
31. Not all those who wander are lost – Không phải ai lang thang cũng là đi lạc. – J. R. R. Tolkien
32. Như tất cả những kẻ lữ hành vĩ đại, tôi đã thấy nhiều hơn tôi có thể nhớ, và nhớ nhiều hơn tôi có thể thấy. – Benjamin Disraeli
33. “Đi” tái tạo lại sự hài hoà nguyên thuỷ đã từng tồn tại giữa con người và vũ trụ. – Anatole France
34. “Đi” là để phát hiện ra rằng tất cả mọi người đều hiểu sai về những đất nước khác. – Aldous Huxley
35. Toàn bộ mục đích của việc đi không phải là để đặt chân lên những mảnh đất xa lạ, mà là để cuối cùng đặt chân lên đất nước của chinh mình như thể một mảnh đất xa lạ. – G. K. Chesteron
36. Khi bạn đi, hãy nhờ rằng một đất nước xa lạ không được thiết kế để cho bạn cảm thấy thoải mái. Nó được thiết kế để người dân của đất nước đó cảm thấy thoải mái. – Clifton Fadiman
37. Một kẻ lữ hành khôn ngoan không bao giờ chê bai đất nước của chính mình. – Carlo Gordoni
38. Quá thường xuyên … Tôi nghe người ta khoe khoang về số dặm người ta đi, hơn là những gì người ta thấy. – Louis L’Amour
39. Hãy thôi lo lắng về những ổ gà trên đường và tận hưởng cuộc hành trình. – Fitzhugh Mullan
40. Chỉ đi với những ai tương đương với bạn hay tốt hơn bạn; nếu không tìm được, hãy đi một mình. – The Dhammapada
41. Thỉnh thoảng, người ta giật mình khi nhận ra rằng họ không bị buộc phải trải nghiệm thế giới theo cách họ vẫn được bảo. – Alan Keightley
42. Một nửa cái thú của việc đi là nghệ thuật đi lạc. – Ray Bradbury
43. Tôi muốn dành cả đời mình để đi đến những nơi xa lạ, nếu như tôi có thể mượn một đời khác ở đâu đó để sau đó sống ở nhà. – William Hazlitt
44. Tôi thích đi, nhưng tôi ghét phải đến. – Albert Einstein
45. Đừng nói với tôi bạn học hành thế nào, hãy nói với tôi bạn đi bao nhiêu. – Mohammed
46. Chúng ta bắt đầu tha thứ một vùng đất ngay khi chúng ta rời bỏ nó. – Charles Dickens
47. Khi ai đó nhận ra rằng cuộc đời của mình là vô giá trị, họ hoặc là tự tử, hoặc là xách ba lô lên và đi. – Edward Dehlberg
48. Tôi hoàn toàn thay đổi sau khi đã nhìn thấy ánh trăng chiếu soi ở nửa bên kia thế giới. – Mary Anne Radmacher Hershey
49. Chỉ khi nào đi một mình trong im lặng, không hành lý, ta mới có thể đi vào trái tim của sự hoang dã. – John Muir
50. Mỗi ngày là một cuộc hành trình, và cuộc hành trình bản thân nó chính là nhà. – Matsuo Basho

Cứ duỗi ra để sống cho khỏe nhé…

 


Tôi thấy người xưa nói đúng lắm: Đời này chẳng ai làm khổ mình, chỉ tự ta làm ta khổ. Lùi 1 bước tiến 3 bước là vậy, khi thấy cuộc sống quá rối rắm và mệt mỏi, hãy lùi lại, giở bài viết này ra và sẽ thấy, chẳng có gì là khó!


Đây là 20 chân lý cuộc sống, đôi khi rất ngược đời nhưng chúng phản ánh vô cùng chính xác tâm lý của con người. Hiểu rồi thì bạn nên bớt o ép mình vào những nguyên tắc hà khắc mà cứ thả ra, duỗi ra để sống cho khỏe nhé…



1. Bạn càng cố gây ấn tượng với người khác thì người ta lại chẳng thấy có gì thú vị. Bởi vậy mới nói, “cố quá là quá cố”, cố gắng thành ra giả tạo, gượng gạo, làm tụt cảm xúc của người khác. Tốt nhất là cứ bình thường thôi và đừng cho ai là đặc biệt.


2. Bạn càng thành thật về những lỗi lầm của mình, người ta càng nghĩ rằng bạn hoàn hảo. Bởi vì bạn thoải mái với sự không hoàn hảo của mình, nên người ta sẽ nghĩ bạn “perfect”.


3. Cái gì càng sẵn có, bạn càng không thích. Con người thích những cái gì quý hiếm. Tình cảm cũng vậy, càng đầy thì càng vơi…


4. Bạn càng nghĩ chuyện gì là khó khăn, thì nó sẽ trở nên khó thật. Chẳng hạn, bạn nghĩ rằng làm quen với anh chàng đó sẽ cực kì khó, bạn bày ra đủ cơ hội để gặp chàng, bày ra đủ chuyện tình cờ để nhìn thấy nhau nhưng rốt cuộc cũng chẳng dám tiến tới làm quen. Hóa ra đâu có phải như vậy, chuyện nhỏ như con thỏ cứ tự làm khó mình làm chi!


5. Bạn càng sợ chết thì càng khó tận hưởng cuộc sống. Có câu thế này: “Cuộc sống co lại hay mở rộng tỉ lệ thuận với lòng can đảm của bạn”.


6. Bạn càng ít quan tâm đến người khác, thì cũng đồng nghĩa bạn ít quan tâm đến bản thân. Chúng ta thường đối xử với người khác theo cách mà ta đối xử với chính mình. Điều này có thể không rõ ràng nếu chỉ quan sát từ bên ngoài. Nhiều người đối xử ác với người khác thật ra cũng tàn nhẫn với bản thân lắm!


7. Nếu bạn ghét 1 đặc điểm nào ở người khác, thì đặc điểm đó chính là sự phản chiếu một phần con người bạn nhưng bạn không chịu thừa nhận, không thể chấp nhận. Chẳng hạn, bạn chê người ta mập nhưng thực tế bạn phải cố nhịn ăn để cho ốm, bạn chê người ta xài hoang phí vì bạn không có tiền để xài hoang.


8. Người quá đa nghi thì cũng không đáng tin. Người luôn cảm thấy bất an, nhìn ai cũng bằng con mắt nghi ngờ thì bản thân họ đang ngầm phá hoại chính những mối quan hệ của mình. Một cách mà người ta dùng để bảo vệ bản thân chính là khiến người khác tổn thương trước.


9. Bạn càng có nhiều lựa chọn, thì bạn càng chẳng thấy cái nào được, chẳng có gì thỏa mãn bạn 100%. Đó chính là nghịch lý của sự lựa chọn. Bởi vì khi có nhiều lựa chọn, thì rủi ro chọn nhầm của bạn càng cao. Vì vậy dù bạn chọn cái nào thì rốt cuộc vẫn sẽ không vui với quyết định của mình…


10. Càng không cần gì cả thì bạn sẽ có được tất cả. Không chạy theo một người đàn ông giàu có, tài năng, đẹp trai, hết lòng hết dạ với bạn… thì bạn sẽ có được người đó!


11. Bạn càng muốn giữ ai ở bên mình thì vô tình bạn càng đẩy người ta ra xa. Đây chính là hậu quả của chuyện ghen tuông. Một khi tình cảm đã trở thành trách nhiệm, thì chúng sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Chẳng hạn nếu bạn cứ buộc chàng cuối tuần phải đi chơi với mình, thì thời gian 2 bạn ở bên nhau dường như là vô nghĩa.


12. Càng tranh cãi với ai thì càng không thể thuyết phục người ta đồng ý với bạn được, bởi vì phần lớn các cuộc tranh luận thiên về cảm xúc và cái tôi, sự chủ quan của cá nhân. Nó hiếm khi vì mục đích logic của sự việc, mà lại thiên về thắng – thua.


13. Người nào càng tin rằng mình thông thái thì họ lại càng chẳng biết gì. Nhà triết học Bertrand Russell từng nói: “Thế giới đầy những kẻ ngốc nghĩ mình khôn và những người thông minh luôn cho rằng mình thiếu hiểu biết”.


14. Bạn càng thất bại nhiều lần thì xác suất thành công của bạn càng cao. Có thể bạn đã nghe những ví dụ này nhiều lần: Edison đã thử nghiệm 10.000 lần mới phát minh thành công bóng đèn dây tóc, Michael Jordan từng bị đuổi khỏi câu lạc bộ ở trường học. Thành công đến từ sự cải thiện để cho tốt hơn, và muốn cải thiện thì phải đi đường vòng hoặc đường thẳng chứ không có đường tắt.


15. Bạn càng e ngại làm điều gì, thì nhiều khả năng bạn sẽ làm nó. Ở đây không bàn đến những chuyện mạo hiểm chết người mà đề cập đến cuộc đấu trí để vượt qua chính mình, vượt qua những vết thương trong quá khứ và theo đuổi mơ ước của mình.


Chẳng hạn như vượt qua nỗi sợ để tìm việc làm mới, nói chuyện trước công chúng, thử kinh doanh riêng, đứng lên bảo vệ chính kiến của mình, lần đầu tiên thú nhận một điều gì đó… Tất cả đều khiến bạn sợ, bởi vì chúng đáng thực hiện nên chúng mới trở nên đáng sợ như vậy!


16. Càng học, bạn càng nhận ra mình chẳng biết gì. Mỗi khi bạn hiểu ra một điều gì đó, thì trong đầu bạn lại nảy sinh nhiều câu hỏi hơn.


17. Chúng ta càng dễ kết nối với nhau thông qua các phương tiện sẵn có, thì chúng ta càng thấy cô đơn. Thế giới ngày càng trở nên cô đơn và trầm uấttrong vào chục năm gần đây, do đó hãy sống thực với mình. Những cái gì quá ảo sẽ khiến bạn bớt tự tin trong đời thực.


18. Bạn càng sợ thất bại, bạn càng dễ thất bại!


19. Điều duy nhất chắc chắn chính là chẳng có gì chắc chắn. Hiểu được điều này bạn sẽ bớt bi lụy và trông chờ hơn…


20. Điều duy nhất không thay đổi chính là sự thay đổi!


- Mark Manson.


CÓ CÂU NÓI ẤM LÒNG NÀO DÙNG ĐỂ AN ỦI BẠN THÂN KHÔNG ?

 1.Đừng khóc, từ từ nói, mình ở đây, mình nghe cậu.



2.Không sao cả, mình không nghe bọn họ nói, mình nghe cậu nói.

3.CẬU CỨ LÀM CHÍNH MÌNH ĐI, KỲ CỤC MỘT CHÚT CŨNG KHÔNG SAO, KHÁC NGƯỜI MỘT CHÚT CŨNG KHÔNG SAO, MÌNH LUÔN Ở BÊN CẬU.

4.Cậu đừng dùng giọng thản nhiên nói với mình là cậu ổn. Cậu nói cái gì mình cũng nghe, mình cũng sẽ cho cậu lời khuyên tốt nhất. Nhưng cậu cũng phải nhớ đó chỉ là lời khuyên, cậu muốn làm gì cứ làm, mình luôn là đường lui của cậu, luôn có khăn giấy lau nước mắt cho cậu, luôn có sự cổ vũ chân thành nhất và cái ôm ấm áp nhất, đều cho cậu.

5.Cậu là đáp án đúng, chỉ do hắn ta cầm nhầm giấy thi.

6.Thực ra, mình luôn muốn nói với cậu, nếu có ngày cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hãy quay lại nhìn mình, có mình luôn bên cậu, vẫn luôn bên cậu. Nếu có một ngày cậu không thể chịu đựng nữa, không sao cả, nói với mình, mình sẽ nắm lấy tay cậu cùng tiến về phía trước. Nhớ nhé, cậu còn có mình mà.

7.Thế gian thực sự thiếu một người như cậu. Có người thích cậu thẹn thùng dịu dàng, cũng nhất định có người sẵn sàng bảo vệ cậu. Ai cũng không phải cậu, cậu đặc biệt lắm đó, cậu tuyệt lắm.

8.Mặc dù không để cùng cậu cảm nhận nỗi đau, nhưng có thể làm người nghe tốt nhất của cậu.

9.Thực sự không sao cả, mọi người đều sẽ có lúc yêu sai đối tượng, sẽ chẳng hiểu sao mà rơi nước mắt, đi trên đường bỗng nhiên ngã nhào, nhưng những điều đó chẳng thể cản trở chúng ta đi ngắm hoàng hôn. Gió vi vu, tất cả, đều là quá khứ rồi.

10.Cậu mãi mãi hơn người khác, ít nhất thì, cậu đã vượt qua mình rồi.

11.Chúng mình dù sao cũng phải tiếp tục sống, vậy nên, đừng để người khác làm ảnh hưởng đến cảm xúc bản thân. Chúng mình lại chẳng kém cạnh gì, phải không? Vực hết dậy nào, mình cùng cậu.

12.Theo đuổi không được thì đừng theo nữa, cậu xem có công chúa nào mà cứ mãi chạy theo một con cóc đâu chứ.

13.Có thể tâm trạng cậu không được tốt, nhưng mình hi vọng cậu nhìn xem vầng thái dương kia, những vì sao,ánh trăng, cả người đi bộ, cây cối, hoa thơm, những cây kẹo bông, từng hạt mưa rơi,… Nhìn xem, thế giới này rực rỡ như vậy.

14.Dù chẳng biết khi nào bạch mã hoàng tử của cậu mới xuất hiện, nhưng cậu vĩnh viễn là công chúa của mình.

15.Hãy mở lòng đi, rồi sẽ có người dám đối chọi lại những lời xàm xí và tiếp tục yêu thương cậu thôi.

16.Có người quy hết mọi lỗi lầm về cho sự nhạy cảm của cậu, nhưng cũng sẽ có người biết nâng niu bảo vệ sự nhạy cảm đó. 

17.Người bạn nhỏ à, mình biết bây giờ cậu rất khổ sở, dạo gần đây xảy ra quá nhiều chuyện khiến cậu bận lòng, nhưng rồi những chuyện đó sẽ qua nhanh thôi. Chúng mình dù sao cũng phải tiếp tục sống, vậy nên, đừng để người khác làm ảnh hưởng đến cảm xúc bản thân. Chúng mình lại chẳng kém cạnh gì, phải không? Vực hết dậy nào, mình cùng cậu.

18.Có người chẳng chịu bỏ qua những lỗi lầm trong quá khứ của cậu, nhưng cũng có người lại không hề để tâm, sẽ vượt sông vượt núi đến bên cạnh bảo vệ cậu, cũng giống như, sau đêm đen dài đằng đẵng, trời lại sáng rồi.

19.Đừng khóc, tao cũng chưa làm bài tập nè :))

20.Thế giới này có nhiều người ưu sầu như vậy, cậu đừng tham gia cùng bọn họ nha, ngoan nào, vui vẻ của cậu là số 1 thế giới đó.

21.Sống, nhất định phải đặt may mắn ra sau cùng, vậy mới khiến cậu phải trải qua những ngày tháng cùng cực, sau đó sẽ trong 1 lần gom hết được mọi khổ sở. Đừng quên cậu là người đặc biệt nhất trong tất cả mọi người.

22.Cậu nha, cứ mải đào bới những khuyết điểm bé tí xíu của bản thân, xong cái đi thất vọng, rồi đi tự ti. Cậu đừng có quên cậu cũng đang lấp lánh toả sáng đó, ấm áp nữa, cũng đáng yêu, lại còn biết phấn đấu trở nên tốt hơn. Vậy nên thoải mái đi, cậu nhất định sẽ từng bước từng bước tiến gần đến phiên bản yêu thích của bản thân thôi.

23.Những lời góp ý bên ngoài làm cậu không vui thì không cần nghe nữa.

24.Cậu không có được, là do nó vốn không thuộc về cậu. Buông không được, là do cậu không cam tâm. Thất tình thì đau khổ đấy, nhưng đánh mất người không yêu cậu thì cần gì luyến tiếc đây.

25.Gỡ không ra nút thắt trong lòng thì thắt nó thành cái nơ  bướm đi.

26.Mình biết cậu dạo này rất mỏi mệt, cái loại mệt mà người khác nhìn không thấu. Cơ thể, tinh thần, quan hệ xã hội, lại còn cảm giác bất lực khi phải đối mặt với tương lai. Nhưng xin cậu nhất định phải cắn răng nỗ lực tiếp tục kiên trì, vì nhân sinh của cậu đâu phải chỉ đến đây là kết thúc. Hãy tin rằng tất cả mọi thứ rồi sẽ từ từ tốt lên thôi. Thế gian này mà, không đáng cho cậu khổ sở.

27.Cậu là một đoá hoa cực kỳ xinh đẹp nha, muốn nở thế nào thì cứ nở thế ấy, không nhất định phải trở thành một đoá hoa hồng. Dù cho cả thế giới này đang trông đợi cậu thành hoa hồng, mình vẫn hi vọng cậu có thể là chính bản thân đó.

28.Tủi thân thì cứ đến tìm mình, cùng mình cằn nhằn về bất kỳ người nào. Mình vẫn sẽ ở đây, cậu không cần lo sẽ có người làm phiền đến cậu. Có lẽ người khác sẽ, nhưng mình thì không. Mình hi vọng cậu đừng xem mình là người ngoài, cũng hi vọng mình là người quan trọng của cậu, cậu có thể kể với mình tất cả mọi chuyện. Đừng tự chịu uất ức nữa, mình đau lòng.

29.Bọn họ đều nói cậu không tốt này nọ, mình đều chẳng để ý.

30.Có oan ức gì cậu từ từ kể, mình đều nghe cả.

Một Chút Đáng Yêu Của Ngôn Tình

CHÁO TRẮNG

 



Gạo là gạo nếp, nồi là nồi nung từ đất sét, bếp là bếp than. Ngày nào cũng vậy, cứ 4h20’ sáng là anh trở dậy, chuẩn bị nhóm bếp, đổ nước vào nồi, vo đãi lại gạo đã được ngâm sẵn trong nước từ trước.


Đợi nước sôi, anh cho gạo vào nồi, đun to lửa 10 phút rồi để lửa liu riu. Nước trong nồi thỉnh thoảng lại trào ra, anh đứng cạnh khom lưng, dùng muôi quấy nhẹ…


Nửa tiếng sau, anh một tay bưng bát cháo nóng hổi, một tay bưng đĩa rau xào thái chỉ thơm phức vào phòng ngủ, gọi cô dậy.


Cô xoay người lại, lẩm bẩm câu gì đó rồi lại quay vào ngủ tiếp. Anh không nỡ gọi tiếp.


Ngồi trên đầu giường, nhìn đồng hồ rồi lại nhìn cô, rồi lại nhìn đồng hồ. Cô đột nhiên đang nằm liền bật dậy như lò xo nhìn đồng hồ, vội vã mặc quần áo rồi ra khỏi giường, trách móc: “Muộn mất rồi, sao anh không gọi em dậy?”


Anh lại đưa bát cháo về phía trước: “Không phải vội, vẫn còn thời gian, em cứ ăn hết bát cháo này trước đi đã.”


Cháo chỉ có gạo nấu thành, không cho thêm bất cứ thứ gì. Những bát cháo như thế, cô đã ăn suốt 5 năm nay. Khi anh và cô kết hôn, nhà không có tiền để tổ chức tiệc mừng, hai người về ở với nhau, thế là thành một nhà.


Đêm tân hôn, anh mang một bát cháo trắng cho vợ và nói: “Dạ dày em không tốt, ăn nhiều cháo trắng một chút, có lợi cho dạ dày.”


Cô ăn, bát cháo trắng thanh đạm không chỉ làm ấm dạ dày mà còn làm sưởi ấm cả trái tim cô.


Họ cùng làm việc trong một nhà máy, cô là nhân viên ca sáng thường niên, anh là nhân viên ca đêm thường niên. 4h sáng anh hết giờ làm, 5h30 sáng cô đi làm, thời gian họ ở cùng nhau chỉ có hơn một tiếng đồng hồ.


Việc đầu tiên khi anh đi làm về là nhóm bếp, nấu cháo. Anh chỉ biết nấu cháo trắng. Điều kiện kinh tế của họ có lẽ cũng chỉ cho phép anh nấu được cháo trắng mà thôi.


Cứ mỗi ngày một bát cháo trắng như thế, anh làm cho nét mặt vợ ngày càng nhuận sắc, lúc nào cũng tươi đẹp như hoa.


Về sau, tình hình kinh tế của nhà máy không được tốt, anh nghỉ việc nhưng sống thì vẫn phải sống. Anh rút tiền tiết kiệm, cô bán chiếc nhẫn mà mẹ cho khi cưới, gom góp lại mở một tiệm tạp hóa nhỏ bán nồi niêu bát đĩa.


Lợi nhuận không đáng là bao nhưng anh vẫn cần mẫn làm việc. Cô tan làm cũng ra phụ anh bán hàng. Những lúc không có khách, hai vợ chồng ngồi cạnh đống đồ, nhìn nhau hạnh phúc.


Anh nói: “Đợi anh có tiền, chúng ta sẽ mở hẳn một chuỗi cửa hàng, ở đâu cũng có.”


Cô nghe vậy liền nói: “Đến lúc đó, em sẽ không đi làm nữa, ngày ngày ở nhà làm đồ ăn ngon cho anh.”


“Cần gì em phải nấu, muốn ăn gì chúng ta cứ ra thẳng nhà hàng thôi”, anh nói.


Nhưng cô gạt phắt: “Không, em chỉ thích ăn cháo trắng anh nấu…”


Anh liền ôm lấy vai cô, ánh mắt họ nhìn nhau đầy ấm áp và trìu mến. Anh vẫn giữ thói quen cũ, đúng 4h20’ dậy nhóm bếp, vừa nấu cháo vừa nhẩm tính hàng hóa.


Có những lúc phân tâm, nồi cháo cạn đến gần đáy nồi; có những lúc mệt quá ngủ gật, cháo tràn hết cả ra ngoài.


Một hôm, cô dậy khá sớm, thấy nồi cháo trên bếp đang sôi sùng sục, chuẩn bị trào ra ngoài. Anh đang gục đầu trên gối, ngủ ngon lành.


Cô nhẹ nhàng ôm đầu chồng, trong lòng xót xa. Từ đó về sau, cô quyết định không cho anh nấu cháo cho mình nữa. Người đàn ông của cô quả thực đã quá vất vả rồi.


… và thói quen bị quên lãng


Công việc làm ăn của anh ngày càng thuận lợi, đến đầu năm thứ 7, quả nhiên chuỗi siêu thị của anh đã được mở khắp nơi.


Cô cũng đã nghỉ việc, ở nhà chuyên trách làm vợ. Họ đã mua được nhà, bếp cũng được sửa rất đẹp, thứ còn thiếu chỉ là mùi vị của cái bếp than ngày xưa. Thời gian anh ở nhà ăn cơm càng lúc càng ít, anh bận lắm, có những hôm một buổi tối phải tham dự 3, 4 bữa cơm khách.


Ban đầu, cô cũng trách nhưng anh nói: “Chẳng phải là vì gia đình này sao, chẳng phải là muốn em sống tốt hơn một chút sao?”


Về sau, cô cũng mệt mỏi, dần cũng thành quen. Lâu lắm rồi, cô không ăn cháo trắng do anh nấu.


Một hôm, anh đột nhiên được thông báo đi dự đám tang của một người bạn. Lòng anh u sầu, ủ dột. Vài ngày trước còn khỏe mạnh, sao hôm nay đã đi rồi.


Tại nhà tang lễ, nhìn thấy vợ bạn, đó là một người phụ nữ nho nhã xinh đẹp, chỉ một đêm đã tiều tụy vì thương chồng. Cô khóc như chết đi sống lại, luôn miệng nói: “Sau này ai đưa đón em đi làm, ai buộc dây giày cho em…”


Bất giác, anh nghĩ đến vợ, nhớ đến những buổi sáng nấu cháo trắng cho cô, nhớ đến cảm giác hạnh phúc và mãn nguyện khi ngày ngày cô nhận bát cháo trắng từ tay mình.


Dự tang lễ xong, anh lái xe như bay về nhà. Mở cửa, anh thấy cô đang nằm cuộn tròn người trên sofa ngủ quên. Ti vi vẫn mở, rạp chiếu phim trong nhà cũng mở, các loại tạp chí để la liệt trên mặt bàn trà. Anh quỳ xuống cạnh sofa, tay vuốt nhẹ những sợi tóc của vợ.


Nét mặt cô nhợt nhạt quá, trên những nếp nhăn nhỏ hiện rõ sự cô đơn. Anh xót xa, kéo chăn đắp cho vợ, cô chợt tỉnh ngủ. Thấy anh, cô dụi dụi mắt, biết chắc là chồng, cô nở một nụ cười ấm áp rồi vội vã trở dậy: “Anh chưa ăn gì phải không, để em đi nấu.”


Anh quàng tay ôm lấy cô từ phía sau. “Không, để anh làm, anh sẽ nấu cháo cho em.”


Cô im lặng một hồi không nói gì, hai hàng nước mắt nóng hổi trào ra, rơi xuống tay anh. Hôm đó, anh mới nhận ra một sự thật, rằng giờ đây, đã có không biết có bao nhiêu loại cháo được tạo ra nhưng loại nào cũng phải lấy cháo trắng làm cốt.


Hạnh phúc gia đình cũng vậy, phải có cái cốt là sự vun vén của cả hai phía vợ và chồng.


Hạnh phúc là gì?


Hạnh phúc không phải là ăn sung mặc sướng, ăn ngon mặc đẹp, không phải là vinh hoa phú quý, ở nhà lầu đi xe hơi.


Hạnh phúc là lúc bạn khóc có người xót xa, khi bạn mệt có người để tựa nhờ.


 Hạnh phúc là có một người hiểu mình, yêu mình, không cần biết anh ta có bao nhiêu nhưng vẫn luôn dành cho bạn những thứ tốt nhất, nhiều nhất có thể.


Hạnh phúc là chỉ cần trong tim người đó có bạn, dù anh ta có phải là người giàu có hay nghèo khó.


Hạnh phúc rất đơn giản, chỉ cần vui vẻ là đủ!


Cảm động thực ra cũng là một dạng hạnh phúc. Trong cuộc sống, mỗi người rồi cũng sẽ có lúc mệt mỏi, muốn thu mình lại. Nhưng chỉ cần bạn còn được người khác nghĩ đến, còn có người quan tâm, đó cũng là một niềm vui quá lớn!


Hạnh phúc như thế trong mắt nhiều người có lẽ quá bình thường, nhưng đó có thể lại là niềm mơ ước của rất nhiều người khác…


---------

Bài sưu tầm cũ đăng lại

Khủng hoảng – bứt phá chỉ cách nhau một chữ

 

Kinh nghiệm vượt qua khủng hoảng của huyền thoại kinh doanh Nhật Bản – ông Matsushita Konosuke, là bài học và tham khảo quý báu cho chúng ta trong giai đoạn khó khăn hiện nay…

Hiện nay, cả thế giới nói chung và Việt Nam nói riêng đang chịu thiệt hại nặng nề bởi đại dịch COVID-19, nhiều doanh nghiệp đối diện với thực trạng điêu đứng, thậm chí phá sản. Trong lịch sử, thế giới cũng từng trải qua những cơn tai biến, giới kinh doanh chịu tổn thất nặng nề. Nhưng một bộ phận trong số họ có thể vững vàng vượt qua, sau đó còn bứt phá mạnh mẽ. 

Điển hình là câu chuyện của Matsushita Konosuke (1894 – 1989), người được mệnh danh là huyền thoại kinh doanh, anh hùng dân tộc của Nhật Bản. Ông là người sáng lập ra tập đoàn Matsushita, nổi tiếng với thương hiệu Panasonic, Sanyo, v.v. Ông Konosuke đã vượt qua cuộc khủng hoảng bằng bí quyết gì vậy?

Khủng hoảng kinh tế, quyết không sa thải nhân viên  

Năm 1929, xảy ra khủng hoảng kinh tế thế giới. Trong hồi ký của mình, ông Konosuke có viết: 

“Hồi đó, do chính sách giảm phát và bỏ lệnh cấm xuất khẩu vàng của nội các do Thủ tướng Hamaguchi đứng đầu, Nhật Bản đã rơi vào tình trạng khủng hoảng. Không chỉ vật giá tăng lên hàng loạt, mà lượng hàng hóa bán ra cũng giảm đột ngột. Ở đâu cũng thấy có công ty phá sản. Khắp nơi đều nghe thấy chuyện giảm lương, cắt giảm biên chế hay tranh cãi xung quanh vấn đề lao động. Trong hoàn cảnh đó, doanh thu của Công ty điện gia dụng Matsushita cũng giảm mạnh, ở vào tình trạng chỉ bằng một nửa bình thường, tạo ra núi hàng tồn đọng trong nhà kho. Cuối năm đó, nhà kho trở nên đầy ắp, đến mức dù sắp xếp thế nào cũng không đưa thêm hàng vào được nữa. Giá như lúc ấy dư dả về tiền vốn thì vẫn còn được, nhưng khi đó tôi mới xây dựng nhà xưởng, nên tiền vốn đã cạn kiệt. Nếu cứ tiếp tục tiến hành công việc trong tình trạng đó thì sẽ dẫn đến chỗ bế tắc. Đó là điều rõ như ban ngày”.

Trong tình cảnh ấy, rủi thay ông Konosuke lại ốm phải nằm viện. Những cán bộ chủ chốt của công ty đã đem kế sách mà họ cho là tối ưu nhất đến trình bày với ông, đó là giảm một nửa số nhân viên công ty. Sau khi cân nhắc kỹ càng, Konosuke quyết định giảm một nửa sản xuất; nhưng sẽ không sa thải bất cứ nhân viên nào, lương của nhân viên vẫn trả đủ theo ngày làm việc. Đồng thời, ông cũng khuyến khích nhân viên đi làm nửa ngày, nửa ngày còn lại dựa trên sự tự nguyện, lựa chọn giúp công ty tiêu thụ hàng tồn. Ông nói rằng:


“Trên thế giới này, có ngày Mặt Trời chiếu sáng rực rỡ; nhưng cũng có ngày âm u. Nếu mỗi khi như vậy cứ tuyển dụng rồi sa thải thì cuối cùng kết quả sẽ như thế nào? Dù chỉ một người thôi cũng không được đuổi. Tiền công cho nửa ngày làm việc hay nửa ngày sản xuất, dù là một phần trăm cũng không được cắt!”.

Động thái này của Konosuke đã làm lay động lòng người. Nhiều nhân viên đã bất kể nắng mưa; thậm chí quên đi cả ngày nghỉ của mình để nỗ lực làm việc. Kết quả là, vào tháng 2 năm sau, “núi hàng tồn đọng đã biến mất như chuyện đùa vậy. Thậm chí, từ lúc đó công ty chuyển từ chế độ làm nửa ngày sang cả ngày mà vẫn không kịp với tốc độ hàng bán ra”. 


Mục đích của kinh doanh: không phải để kiếm tiền

Câu chuyện này giới kinh doanh Nhật Bản đều biết rõ, nhưng có thể thực sự làm được như ông Konosuke thì không có mấy ai. Tác giả Lưu Như cho rằng: Khi học về kinh doanh, người ta rất dễ học theo các biện pháp và chiến lược cụ thể, mà thường xem nhẹ những giá trị quan quan trọng nhất, cũng chính là những niềm tin đúng đắn. Nhờ có niềm tin này, Konosuke biết căn cứ vào tình hình cụ thể, vấn đề cụ thể để linh hoạt đưa ra sách lược, mà không bị trói buộc vào các biện pháp cố định nào đó. 

Niềm tin của Konosuke là gì? Chính là: ông mở công ty là để cống hiến cho xã hội, mang lại hạnh phúc cho nhân viên. Như vậy, công ty chính là gia đình của nhân viên, công ty của mọi người, như thế đương nhiên không dễ nói đến việc sa thải nhân viên. 

Nếu ông không có tôn chỉ cống hiến này, thì ông sẽ không làm được như vậy, cho dù người khác muốn học ông cũng sẽ không có cái can đảm và dũng khí ấy. Ông không chỉ đối xử với nhân viên như vậy, mà còn đối xử với các đại lý của mình cũng rất nhân đạo, vì thế mà được mọi người coi trọng, mọi người vì cảm kích ông mà trung thành, nguyện ý cùng ông đồng cam cộng khổ, cũng nguyện ý làm theo tôn chỉ của ông. Mọi người đều cảm thấy kinh doanh như thế mới là giá trị đích thực của đời người, cảm thấy vô cùng vinh dự và vui mừng. Một khi công ty được xây dựng trên văn hóa và sứ mệnh như thế cũng tức là công khai theo đuổi giá trị quan giống nhau, điều đó sẽ tạo thành sức mạnh to lớn không thể lường được. Điều chúng ta nhìn thấy chính là kỳ tích của thành công.

Sự can đảm của Thiên hoàng

Câu chuyện về ông Konosuke khiến chúng ta liên tưởng tới những câu nói trong văn hoá truyền thống phương Đông, rằng: “Thiện hữu thiện báo”, “Ở lành Trời dành phúc cho”. Một người tâm mang thiện niệm, thực sự biết nghĩ cho người khác, thì Ông Trời sẽ giúp đỡ người ấy vượt qua khó khăn, thành toàn cho người ấy. Bản thân Matsushita Konosuke cũng có nhận thức sâu sắc về sức mạnh vô biên của lòng nhân đức. Trong hồi ký của mình, ông từng viết:

“Khi nói đến đạo đức, trước hết trong đầu tôi nghĩ đến cuộc gặp gỡ diễn ra sau khi Chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc giữa Thiên hoàng Shōwa và tướng MacArthur. Nghe nói, ngay từ lúc đầu tướng MacArthur đã nghĩ, như những người đứng đầu các nước bại trận khác, Thiên hoàng của Nhật Bản thế nào cũng sẽ xấu hổ khi phải nói để làm sao phía Mỹ nương tay hòng giữ thể diện cho mình. Thế nhưng, trong cuộc gặp gỡ Thiên hoàng không hề tỏ ra sợ hãi tướng MacArthur hay né tránh trách nhiệm, mà nói dõng dạc rằng: “Tất cả trách nhiệm về cuộc chiến này thuộc về tôi. Bởi vậy, một mình tôi có thế nào cũng không hề gì. Chỉ có điều, tôi rất mong nhận được sự viện trợ của Liên hợp quốc để làm sao người dân không phải khổ vì sinh nhai”. Nghe thấy vậy, tướng MacArthur vô cùng cảm động và viết trong cuốn hồi ký của mình rằng: “Sự dũng cảm đó đã làm lay động tâm can tôi”. Sau này chuyện được rất nhiều người biết đến. Khi Thiên hoàng đến gặp, tướng MacArthur không ra đón, nhưng chính vì câu nói đó mà khi Thiên hoàng ra về, ông đã tiễn đến tận cửa. Người đứng đầu một nước bại chiến mà đã làm cho một vị chỉ huy đã vượt qua lửa đạn giành chiến thắng cảm động. Nước Nhật được cứu giúp một phần có lẽ cũng là nhờ như vậy.

Tôi nghĩ, đó chính là cách ứng xử dựa trên nhân đức của Thiên hoàng. Không chỉ tướng MacArthur mà tất cả những người đã từng được gặp Thiên hoàng đều bị cuốn hút bởi nhân cách của ông. Thế mới thấy hết được sức mạnh lớn lao của lòng nhân đức.

Có lúc tôi thử ngẫm nghĩ theo cách của riêng mình về lòng nhân đức, thứ mang sức mạnh vượt qua cả năng lực của con người, thì thấy đó là phẩm chất có một trường nghĩa rộng lớn. Đấy là việc luôn nghĩ đến người khác, khiêm tốn và lễ phép, luôn công bình và chính nghĩa, có hiểu biết sâu rộng, làm bất cứ việc gì cũng không bị vướng bận bởi tình riêng, mà biết phán đoán chính xác việc gì là đúng. Bởi vậy, tôi nghĩ việc tu nhân tích đức là việc vô cùng khó. Chúng ta chỉ còn cách ý thức về điều đó và rèn luyện làm sao để trở thành người nhân đức thực sự. Đó là con đường xa ngái và dài vô tận”.

Đạo kinh doanh: Lấy Đức làm gốc

Từ xa xưa cho đến thời đại “chiến tranh thương mại xuyên quốc gia” ngày nay, khi mà người người đều có thể trở thành “đế vương trong doanh nghiệp”, ở Nhật Bản vẫn luôn có những nghiên cứu về Đế vương học và Tể tướng học. Trong đó, cuốn sách lịch sử Trinh Quán Chính Yếu được xem là cuốn sách giáo khoa điển hình nhất dành cho bậc đế vương, cuốn sách ghi chép về những bàn luận chính trị trong triều đình, thảo luận về cách trị quốc của Đường Thái Tông. Đây không chỉ là cuốn sách gối đầu giường của gia tộc Thiên hoàng và tướng quân Tokygawa Ieyasu của Mạc phủ, mà còn là cuốn sách yêu thích của các học giả, doanh nhân Nhật Bản ngày nay. Đế vương học hay Tể tướng học, bản chất là phương pháp học làm lãnh đạo, cũng chính là phương pháp học quản lý cấp cao.

Từ nhà Nho học Masahiro Yasuoka, người được coi là người thầy của thủ tướng Nhật Bản cận đại, hay những nhà nghiên cứu Hán học đương đại, cho đến Shibusawa Eiichi – cha đẻ của doanh nghiệp cận đại và Kazuo Inamori – lãnh tụ giới kinh doanh đương đại Nhật Bản, nhà sáng lập hai tập đoàn lớn tầm cỡ thế giới là công ty Kyocera và công ty viễn thông KDDI, những người này đều đã lĩnh hội được trí tuệ tinh túy từ Đế vương học và áp dụng vào thực tiễn.

Tương tự như Matsushita Konosuke, ông Kazuo Inamori trong tác phẩm có tên Cách sống đã thể hiện rõ triết lý kinh doanh của ông như sau: Lúc mới lập nghiệp, ông không được học quản trị kinh doanh, cũng không hiểu biết gì về kinh doanh. Khi gặp vấn đề khó khăn trong kinh doanh, ông nhớ lại những điều đầu tiên mà cha mẹ dạy bảo ông lúc còn thơ ấu: không nói dối, không tham lợi, thành thực, chính trực, suy nghĩ xem làm người thì việc nào nên làm, việc nào không nên làm. Cuối cùng ông phát hiện rằng khi áp dụng những nguyên lý này thì dù là việc quản trị kinh doanh hay việc chính sự quốc gia, thậm chí việc nhỏ trong gia đình, việc mâu thuẫn với hàng xóm, mọi việc đều trở nên rất đơn giản. Trong kinh doanh, dù phải đối mặt với vấn đề phức tạp như thế nào, biểu hiện bề ngoài rối loạn thế nào, mâu thuẫn đỉnh điểm thế nào, khiến người ta không biết làm gì, chỉ cần vứt bỏ chấp trước vào danh lợi, quay trở về nguyên tắc bất biến làm người tốt, thì sẽ tìm ra mấu chốt của vấn đề, sẽ rất nhanh chóng đưa ra quyết định, tìm ra phương án giải quyết.

Ông còn nói, những năm gần đây trong giới chính trị và thương nhân Nhật Bản đương đại xuất hiện hiện tượng trượt dốc không đáng có, làm đảo lộn mọi thứ. Họ chỉ coi trọng tài trí mà coi nhẹ đạo đức, tuyển chọn nhân sự dựa trên sự thông minh, tài trí, xem trọng sự thành công nhanh chóng và lợi ích trước mắt. Nhưng ông vẫn luôn tuyển chọn nhân sự dựa trên những nguyên tắc: thứ nhất là đạo đức, thứ hai là dũng cảm, thứ ba là tài trí, câu truyện “thần thoại” về sự nghiệp kinh doanh thành công bất bại của ông đã chứng tỏ những điều ông lĩnh hội là thuận theo thiên đạo, đây chính là bằng chứng cho tính đúng đắn của phương thức quản trị kinh doanh lấy đức làm gốc.

Kazuo Inamori đã chỉ ra trí huệ cốt lõi của Đế vương học, chính là bốn chữ “lấy đức làm gốc” của Khổng Tử. Đây là bí quyết trị quốc và kinh doanh, là nguyên lý then chốt trong việc ra quyết định và xử lý những vấn đề phức tạp. Người có đức sẽ có tất cả, người không có đức thì không được gì. 

Học giả Lưu Như bình luận rằng: Ở Trung Quốc đại lục, Đế vương học và Tể tướng học bị bóp méo thành phái âm mưu tàn khốc và vô tình. Dường như ai ai cũng đều là ngụy quân tử, để duy trì quyền lực mà không từ thủ đoạn tàn sát lẫn nhau, không phân biệt đúng sai, chỉ lo duy trì thể diện của vương thất. Từ điện ảnh, truyền hình đến các tác phẩm văn học, tất cả đều dùng những lý do “sâu sắc, hợp tình hợp lý, sinh động, hình tượng” để bôi nhọ tổ tiên và văn hóa vốn là niềm tự hào của Trung Quốc. May thay, ở Nhật Bản, tướng quân Tokygawa Ieyasu là người đam mê tìm hiểu chữ Hán, những sách vở kinh điển của Nho gia và những nghiên cứu lịch sử, ông vẫn luôn tuân theo và gìn giữ chữ Hán chính thống từ đời này qua đời khác. Khi được những người nổi tiếng trong các lĩnh vực áp dụng vào thực tiễn, những chân lý Nho học và hình tượng đế vương vốn bị đảng cộng sản Trung Quốc bóp méo nay đã dần dần khẳng định được tính đúng đắn, lưu lại những bằng chứng và tấm gương quý báu cho các thế hệ sau học tập, noi theo.

Thay cho lời kết…

Thay cho lời kết, chúng tôi xin gửi tặng tới quý vị dộc giả một câu danh ngôn của huyền thoại kinh doanh Kazuo Inamori:

“Thay đổi tâm tính của mình cuộc đời lập tức chuyển biến, tuần hoàn ác tính chấm dứt, tuần hoàn thiện tính bắt đầu. Qua kinh nghiệm này, tôi hiểu được một chân lý, hết thảy những sự tình gì xảy đến với mình đều là do tâm của mình tạo ra, đây là một nguyên lý mang tính căn bản. Trải qua đủ loại thất bại và khó khăn, tôi đã minh bạch được chân lý xuyên suốt cuộc đời, chân lý này khắc sâu vào đáy lòng tôi”.

Cầu chúc cho mọi người vững vàng vượt qua mọi sóng gió của cuộc đời với lòng nhân đức và ý chí lớn lao.




Theo Thuỳ Linh, FVN News