Thiên địa mênh mông, cuộc sống đã từng có biết bao điều nuối tiếc
Nếu như có ai đó hỏi rằng, điều gì là quan trọng nhất cuộc sống này?
Bạn và tôi, chúng ta mỗi người đều có câu trả lời khác nhau.
Người cơ hàn coi trọng ăn no mặc ấm, người trẻ tuổi cầu công danh sự nghiệp, người trung niên mong có người chăm sóc lúc xế chiều.
Cảnh giới khác nhau có nhận thức khác nhau, trên đời này có vô số điều vẫn đợi chúng ta thể ngộ.
Đôi khi, con người ta chỉ đến khi mất đi những gì mình đang có, thì mới cảm nhận được sự trân quý vĩnh hằng của nó.
Ví như đối với người khiếm thị, thì điều quan trọng nhất chính là ánh sáng.
Đối với người khiếm thính, thì âm thanh lại là điều họ ngày đêm mong tưởng.
Nhưng với một người khỏe mạnh bình thường, những điều đó lại quá đỗi tầm thường, thậm chí là không hề trân quý.
Chỉ đến khi mất đi tất cả, họ mới hiểu ra rằng tiền bạc, danh vọng, hết thảy chỉ là vật ngoài thân.
Thiên địa mênh mông, cuộc sống đã từng có biết bao điều nuối tiếc, cũng có biết bao người oán trời trách đất rằng ông Trời sao quá bất công.
Cuộc sống mười phần thì có đến bảy, tám phần không như ý.
Tuy nhiên đến một lúc nào đó, đến một giai đoạn nào đó, chúng ta sẽ nhận ra rằng: Vốn dĩ không cần phải oán trời, trách đất, chúng ta vẫn có thể sống yên vui, thậm chí là sống yên vui hơn nhiều so với việc sống trong oán hận.
ST