- 1. Ăn sáng đầy đủ
- 2. Ăn tại nhà
- 3. Tập thể dục vào buổi sáng hoặc tối
- 4. Uống nước đầy đủ.
.
.
.
.
p/s : sao các bạn ko đọc bài toàn xem hình ko vậy
Tôi tin cuộc đời này rất đẹp. Tôi cũng tin cuộc đời đầy những mảnh vỡ... Tôi chỉ muốn, mỗi buổi sáng có thể ngồi đối diện cùng một người, uống trà. Ko cần nói chuyện, ko cần âm thanh ồn ả, chỉ cần ánh mắt, bàn tay ấm áp trong nhau là đủ. Là đủ bình an...
Chó lài là một giống chó xù thuộc dòng chó cỏ ở vùng núi phía bắc Việt Nam với đặc trưng là bộ lông màu đen. Chó lài có dáng dài, chân to, đuôi dài, màu vàng pha chút đen hoặc đen tuyền từ đầu đến đuôi. Đặc biệt, tai hơi dài và cụp. Mõm dày. Chó lài trưởng thành nặng tới 40 kg, thậm chí 50 kg. Thậm chí, khi trưởng thành nặng tới 50, thậm chí 60 kg. Chú có cái lưỡi đốm, 6 huyền đề (móng treo).
Người Mông quan niệm rằng chó lài chính là chó nhà của người Mông lai với chó sói mà thành do một số vùng phát âm không chuẩn, nên lâu ngày chú chó tên Lai (chó nhà lai với sói) biến thành Lài, một số vùng khác thì cho rằng chó lài chính là chó Tây lai với chó sói ở rừng Việt Nam. Người Pháp sang đây, đã lai tạo loài chó họ mang theo với chó sói, tạo ra một số giống chó khác nhau. Một con chó lài là vì gen trội của chó mẹ, hoặc chó bố từ tổ tiên. Hầu hết giống chó này đã thoái hóa. Đặc tính trung thành của chó nhà kết hợp với sự nhanh nhẹn, thông minh, sức mạnh và khả năng săn mồi của sói, tạo nên một giống chó quý hiếm.
Đây là loài chó săn thông minh, thính nhạy, mạnh mẽ, hung dữ, người chủ có thể cầm cục đá ném qua mấy mái nhà nhưng nó có thể lao theo để tha cục đá đó về, hoặc chỉ cần chủ ra hiệu lệnh, nó sẽ lao nhanh quắp hai cánh con gà, tha về cho chủ. Người Mông cho rằng nếu gia đình nào có được con chó lài, thì khỏi phải lo miếng ăn, vì người chủ sai bảo, nó sẽ tự mò vào rừng, rồi tha về các loại thú, như bìm bịp, gà rừng, con sóc núi, con cầy hương, chuột núi, dúi… Chó lài còn là sát thủ của các loại rắn độc hoặc nó sẽ tìm dấu vết thú, lùa thú vào trước họng súng cho chủ bắn.. Khi chủ nghe thấy nó sủa ăng ẳng trong rừng, thì có nghĩa là nó đã bắt được rắn độc.
.
(Wikipedia)
Gessen (*) vừa là một thiền sư nổi tiếng đồng thời là một họa sĩ tài năng. Trước khi vẽ một bức tranh cho ai, ông luôn yêu cầu trả tiền trước, và giá tranh của thiền sư thường rất cao. Đám trưởng giả thành phố thường diễu cợt, gọi ông là “họa sĩ vẽ vì tiền”
Có lần, một cô kỹ nữ tìm đến và đặt thiền sư vẽ một bức tranh.
Gessen hỏi : “Cô có thể trả bao nhiêu?”.
Cô gái trả lời : “Ông tính giá nào cũng được, nhưng tôi muốn ông vẽ trước mặt tôi”.
Rồi ngày nọ, cô kỹ nữ mở tiệc khoản đãi khách làng chơi của mình, cô ta gọi Gessen đến vẽ.
Khi trả tiền cho thiền sư, cô kỹ nữ hướng về những vị khách của mình và nói : “ông họa sĩ này chỉ thích tiền, tranh của ông ta thì đẹp nhưng đầu của ông ta thì không, tiền làm đầu óc ông ta đầy bùn. Tranh vẽ từ cái đầu bẩn như vậy đâu có đáng để bày. May ra chỉ đáng để trang trí cái váy của tôi thôi.!”
Nói xong, cô ta cởi váy, rồi bảo Gessen vẽ một bức tranh khác lên đó.
Trước đông đảo mọi người, thiền sư Gessen vẫn thản nhiên hỏi :
- Cô trả bao nhiêu.?
Cô gái nhùn vai, cười khẩy trả lời :
- Bao nhiêu cũng được.!
Gessen lại ra một gía rất cao, rồi vẽ bức tranh theo yêu cầu, xong ông cầm tiền thản nhiên bỏ đi …
Rất lâu sau, người ta mới biết được những lý do mà Gessen cần tiền :
- Ngôi làng nơi thiền sư Gessen ở, thường bị thiên tai lũ lụt, mất mùa, thường xảy ra nạn đói, vì vậy ông đã mua gạo dự trữ ở một kho, ít ai biết, để cứu giúp những người nghèo.
- Con đường từ làng của thiền sư đến chùa rất xấu và hiểm trở. Ông muốn sửa lại con đường cho dễ đi và an toàn hơn.
- Thiền sư muốn hoàn thành ý nguyện của sư phụ để lại trước khi viên tịch, là trùng tu ngôi chùa để dân làng có nơi thoáng đẹp, yên tĩnh để học đạo.
Sau khi Gessen hoàn thành ba ước nguyện trên, thiền sư vất cọ, bỏ đồ nghề, lên núi ẩn tu cho đến cuối đời.
Họa sĩ có rất nhiều đường để đi, nhưng chỉ có hai cách đi - Một là để cái “ngã” dẫn mình đi và hai là chính mình dẫn cái “ngã” của mình đi.
Đa số đều đi theo cách đầu, mà phần lớn trong số họ, đã không đi đến đích, đơn giản vì “bản ngã” không hẳn là cái “la bàn” tốt.!
Chỉ rất ít người như vị thiền sư họa sĩ kia, nhẫn nại dẫn cái “ngã” của mình đi giữa muôn vàn thị phi.
Đi trọn vẹn con đường …
14.8.2011
……………………………………………………………………………………………….
(*) Thiền sư Gessen Zenne (1702 - 1781) Nguyệt Thuyền Thiền Huệ - Thiền sư phái Lâm Tế (Nhật Bản)
NẮM VỮNG HIỆU ỨNG DOMINO : LÀM NHỮNG VIỆC THẬT NHỎ + ĐÚNG THỜI ĐIỂM + ĐẶT ĐÚNG VỊ TRÍ+ CHỌN ĐÚNG CON ĐƯỜNG PHẢI ĐI >>TỰ KHẮC SẼ KHUẤT PHỤC VIỆC LỚN KO TƯỞNG
Bạn đã bao giờ chơi trò Domino chưa? Một loạt các quânDomino được xếp hàng với nhau, và chẳng khó gì để đánh đổ chúng, chỉ cần tác độnglực vừa phải vào quân domino đầu tiên, là cả loạt sẽ cùng ngả rạp theo một hướng.
Trong cuộc sống, nếu muốn chinh phục nhiều mục tiêu, chắc aicũng muốn các mục tiêu Công việc – Tiền bạc – Thời gian – Niềm vui … giống nhưcác quân domino kia, cùng ngả rạp khuất phục trước bạn, quá là thuận tiện và thậtlà đơn giản.
Có điều, cuộc sống không sắp đặt sẵn mọi thứ cho bạn, vàcũng không nói cho bạn biết quân domino đầu tiên là ở vị trí nào, để tác động lựccho vừa đủ.
Tôi gặp nhiều người thành công, và tôi hiểu rằng, họ là nhữngngười chơi domino rất giỏi, vì họ biết sắp xếp cuộc sống của họ, và những quândomino “chủ chốt” cần tác động lực, là những điểm ưu tiên nhất định trong từngthời điểm. Họ xác định được câu hỏi, tại thời điểm này, điều gì là quan trọngnhất, và do đó, không bị xao lãng, cũng không lung lay khi nhìn thấy dãy dominotrước mặt quá lớn. Họ hiểu, chỉ cần họ xác định đúng việc cần làm, con đường cầnđi, thì dãy domino kia sẽ khuất phục thôi.
Ví dụ như bạn đang là sinh viên. Hãy tự hỏi mình thời điểmnày, điều gì là quan trọng nhất? Nhiều bạn sẽ nói với mình là Phải học thật tốt,đúng không? Thế nào là THẬT TỐT? Là điểm cao, bằng giỏi? Là học nhiều bằng cấp?Đó là do bạn đang nghe quảng cáo về việc bằng nọ bằng kia ra trường dễ xin việc,là bạn đang nghĩ đến oai danh khi tốt nghiệp, bạn chưa thực nghĩ tới điều quantrọng nhất là gì? Quan trọng nhất, là kiến thức bạn học, có phải của bạn, và thậtsự là của bạn để sau này dùng được nó vào công việc hay không? Vì cuối cùng,con domino tiếp theo khi bạn tốt nghiệp, sẽ là đi làm. Lúc đó, dù nhiều bằng cấp,điểm cao, nhưng kỹ năng làm việc không có, kiến thức đã quên ngay sau kì thi,thì cũng ko vượt qua được, cả từ phía Công ty tuyển dụng bạn, lẫn bản thân bạncũng chán ngán mà thôi.
Hay nếu bạn đang là một nhân viên, bạn đã có một công việc.Điều quan trọng nhất đối với bạn là gì? Có thể, là đi làm đúng giờ, làm việc đượcgiao, lĩnh lương được lĩnh. Nếu bạn trả lời như vậy, là bạn chưa nghĩ tới quândomino tiếp theo của mình, là sự thăng tiến trong công việc, là sự nghiệp củamình tại Công ty ấy. Nếu nghĩ tới quân domino tiếp theo đó, bạn sẽ hiểu rằng,điều quan trọng nhất bây giờ, khi là nhân viên, đó là cần phải làm việc mộtcách chuyên tâm và trách nhiệm, vì kết quả của công việc hôm nay, chính là lựcđẩy cho quân domino ngày mai.
Cuongdc's tumblr
1. “Khoảng cách” giúp nhìn ra trung thành
Để nhận biết một người có trung thành với mình hay không, có thể dùng cách “xa lánh” một cự ly thích hợp là sẽ biết rõ. Khoảng cách là thước đo mối quan hệ tốt xấu của hai người, có thể giúp hiểu nhau hơn. Nếu như tình cảm giữa hai người đủ mạnh, có cùng mục tiêu và sự giống nhau về lý tưởng thì mối quan hệ giữa họ sẽ không bị trói buộc bởi khoảng cách và thời gian.
Ngược lại, nếu như mối quan hệ giữa hai người duy trì dựa vào lợi ích và địa vị thì lâu dần, khoảng cách sẽ kéo họ ra xa nhau, mối quan hệ cũng tự nhiên trở nên không thân thiết nữa.
2. “Thân cận” giúp nhìn ra giáo dưỡng
Cố ý tiếp cận gần gũi và quan sát có thể thấy một người có phải là có giáo dưỡng hay không. Điều mà người ta gọi là “lâu ngày mới biết được lòng người” chính là hai người ở cùng một chỗ lâu ngày sẽ hiểu hết về ưu điểm, khuyết điểm và cách giáo dưỡng của đối phương. Ngay cả trong cách nói chuyện có thể quan sát lời nói của người đó có thô tục, cử động bất nhã, có lễ phép hay không sẽ biết được người đó có giáo dưỡng hay không.
Hai người kết giao nhiều năm, mối quan hệ sẽ trở nên ngang hàng bình đẳng. Trong mối quan hệ bình đẳng, lễ phép, tu dưỡng, kiến thức của một người có thể càng hiện rõ ra trước mặt đối phương. Nếu như trong kết giao nhiều năm, một người luôn cung kính, luôn khiêm tốn đối đãi với mọi người thì người đó đáng giá để kết bạn!
3. “ phức tạp” giúp nhìn ra năng lực
Dùng sự vụ phức tạp có thể nhìn ra năng lực của đối phương. Cách này phù hợp áp dụng cho người cấp trên cần xem xét, đánh giá cấp dưới. Có thể đem một công việc phức tạp nào đó giao cho người mình cần đánh giá xem người này có giải quyết hợp tình hợp lý được không, có sắp xếp được ngay ngắn rõ ràng không, từ đó đánh giá được năng lực của họ.
Người có năng lực có thể chia thành hai kiểu là năng lực và khả năng chịu áp lực. Thông thường, độ cao thấp của năng lực của một người thường thường được thể hiện ra khi họ đang phải chịu áp lực. Áp lực sẽ làm rối sự phán đoán và hành vi của một người. Nếu như ngay trong hoàn cảnh áp lực cao mà người đó vẫn nghĩ được ra phương pháp phù hợp thì đó là người có năng lực không kém.
4. “ bất ngờ” giúp nhìn ra mưu trí
Đột nhiên tra hỏi một sự tình nào đó sẽ giúp nhìn ra khả năng mưu trí của đối phương. Vấn đề này không cần phải quá bén nhọn, hóc búa, cũng không phải quá nhạy cảm chỉ cần khi đang nói chuyện, lập tức chuyển sang vấn đề khác để hỏi họ là có thể đủ nhận biết được người đó có phải là linh hoạt, nhanh trí hay không.
“Vấn đề bất ngờ” ngoài việc giúp nhìn ra trình độ trí lực của một người mà còn giúp nhìn ra tốc độ phản ứng và khả năng khống chế cảm xúc của người đó. Câu trả lời của đối phương trong tình trạng tiếp nhận “vấn đề bất ngờ” cũng không nhất thiết chú trọng vào đúng sai mà mấu chốt là người đó phản ứng kịp thời, đưa ra được đáp án phù hợp là được.
5. “Khẩn cấp ” giúp nhìn ra lòng tín nghĩa
Sự tình xảy ra sẽ luôn khiến mọi người vội vàng không kịp chuẩn bị, lúc này đừng ngại gọi điện thoại cho bạn bè để đề nghị được giúp đỡ. Từ đó xem họ có thể đồng ý hay không, và xem họ có làm được như lời hứa hay không.
Cách này chủ yếu để khảo sát trong hai trường hợp, một là việc đó phải nằm trong khả năng của họ, hai là bạn phải có chỗ đứng tương đối quan trọng trong lòng họ.
6. Tiền bạc nhìn ra phẩm hạnh
Tiền tài là cách trực tiếp để khảo nghiệm năng lực ý chí và phẩm hạnh của một người. Đồng thời cũng là khâu thường xuyên xảy ra vấn đề nhất giữa quan hệ giữa con người với con người. Không ít mối bạn bè tốt bởi vì vay tiền trường kỳ không trả hoặc không có khả năng hoàn lại mà dẫn đến tuyệt giao.
Tiền tài tuy là vật ngoài thân nhưng lại là vật đảm bảo cuộc sống yên ổn căn bản của mỗi người. Cho nên, dù là bạn bè tốt thì tiền tài vẫn phải tính toán rõ ràng.
7. hoạn nạn nhìn ra chân tình
Đời người có lúc lên lúc xuống. Ở vào lúc hoạn nạn đừng ngại tâm sự chia sẻ với bạn bè. Nếu là người bạn chân chính, họ sẽ lắng nghe và cho bạn ý kiến mang tính xây dựng, đề nghị giúp đỡ thật lòng chứ không bắt đầu xa lánh bạn.
Người ta nói, có hoạn nạn mới thấy chân tình. Một người lúc ở trên đỉnh vinh quang sẽ có vô số người ở bên cạnh mình, nhưng ở vào thời khắc hoạn nạn mới biết đâu là người chân tình. Đây cũng là người bạn tốt, có tiết tháo.
8. Rượu giúp nhìn ra lễ nghi và tư thái
Một người khi uống rượu vào sẽ khiến năng lực kiểm soát bị giảm xuống. Mỗi người sau khi uống rượu sẽ có những biểu hiện không giống nhau. Vì vậy, dùng rượu có thể nhìn ra suy nghĩ và phẩm đức của đối phương.
Theo
Mai Trà biên dịch
1. Lúc vui dễ bị lỡ lời
Nói nhiều tất nói hớ, đặc biệt là trong lúc vui mừng. Kỳ thực tâm thái lúc đó là thiện, là tốt, muốn thổ lộ, chia sẻ hết ra những gì muốn nói ở trong lòng. Nhưng ngay cả khi tâm bị kích động thì lời nói vẫn phải trầm ổn, bởi vì lời một khi đã nói ra thì không thể thu hồi lại được.
Cổ nhân nói: “Vui không thể vui đến cực điểm”. Bởi vì khi con người ở vào cực độ của vui thì “tuyến phòng ngự” của tâm lý sẽ không còn. Thông thường sẽ không giữ được miệng mà nói những lời làm tổn thương người khác hoặc những lời không phù hợp, dẫn đến hối tiếc không kịp.
2. Lúc tức giận dễ bị thất lễ
Trong cuộc sống hàng ngày, nếu như tức giận với người nhà, bạn bè, mọi người khác thì không chỉ làm tổn hại đến mối quan hệ tình cảm giữa hai người mà còn làm tổn hại lớn đến sức khỏe của bản thân. Thời điểm tức giận, mọi người thường quên mất hạn độ mà làm ra những việc thất lễ và hối hận. Vì vậy, mỗi người nên học cách tự kiềm chế bản thân mình, bình tĩnh trước mọi sự việc xảy ra.
3. Lúc bị kinh động dễ đánh mất trạng thái
Con người khi bị kinh động bởi một việc nào đó thì dễ dàng đánh mất trạng thái của bản thân. Muốn luôn luôn giữ được trạng thái dáng vẻ của mình, phải luôn luôn bảo trì được tâm bình an.
Người xưa nói, không quan tâm hơn thua, núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt mà sắc mặt không đổi, tư tưởng, nhân tâm bất động…Đây đều là muốn nói cho mọi người biết rằng phải tu dưỡng một tâm ổn định, bình thản, hờ hững đối mặt với những vinh nhục, những biến cố trong cuộc đời.
4. Lúc buồn đau dễ bị mất nhan sắc, tinh thần
Nhan ở đây không chỉ là dáng vẻ bề ngoài mà còn chỉ trạng thái tinh thần. Cho nên, khi đối mặt với đủ loại buồn đau trong cuộc đời cần tiết chế, suy nghĩ tích cực hướng về phía trước, đừng để tinh thần suy sụp không vực dậy được.
Trung y cho rằng, đau buồn có thể làm tổn hại đến sức khỏe. Biểu hiện là sắc mặt thảm đạm, thê lương, thần khí không đủ, làm suy giảm nội tạng của bản thân.
5. Lúc mừng rỡ dễ dàng bị sơ xuất trong việc giám sát
Lúc mừng rỡ thường sẽ cảm thấy việc gì cũng vừa ý, vừa mắt, hài lòng, khả năng phân biệt đúng sai, tốt xấu sẽ bị suy giảm, khả năng suy xét cũng bị xem nhẹ. Vì vậy sẽ bị sơ xuất trong việc không xem xét kỹ một vấn đề, một sự việc hay một người nào đó. Từ đó dẫn đến đánh giá sai lầm.
Có câu nói: “Đắc ý quên hình”. Con người vào lúc quá đắc ý, quá mừng rỡ sẽ khó tránh khỏi có cái nhìn sơ xuất mà đánh mất nhiều thứ.
6. Sợ quá dễ bị mất khí tiết
Khi bị quá sợ hãi, bị sợ hãi trấn áp nội tâm của bản thân thì sẽ dễ đánh mất nguyên tắc và lập trường của bản thân mình. Từ đó mà không thể tìm ra được lựa chọn chính xác và không cách nào giải quyết được vấn đề.
7. Chất chứa nhiều thì ắt sẽ mất mát nhiều
Người chất chứa quá nhiều dục vọng danh lợi thì nhất định sẽ phải lao tâm lao lực, hao tổn tinh thần, kết quả cái mất đi sẽ càng lớn. Người tham lợi lộc nhất định sẽ yêu thích vật phẩm quý giá, nhưng khi chất chứa càng nhiều những vật phẩm quý giá thì lại khiến cho người oán giận, đố kỵ càng nhiều lên, kết quả sẽ khiến bản thân bị tai họa bất ngờ.
Sống trên đời, danh lợi, tài phú thực sự là vật ngoại thân. Đừng vì quá truy đuổi những điều này mà làm nguy hại bản thân. Như vậy chính là “bỏ gốc lấy ngọn”, “cái được không bù nổi cái mất”.
8. Say mê quá dễ bị mất đức
Điều này xảy ra ở cả lời nói và hành vi. Nếu một người quá say mê điều gì đó, thì lời nói của họ sẽ có phần dối trá, xiên xẹo, hành vi sẽ thường khác người và đi quá giới hạn, gây ra những việc mất đức.
9. “Nói khoác” quá dễ đánh mất lòng tin
Người xưa có câu: “Đừng dễ dàng đem lời nói ra miệng!” Bởi vì họ quan niệm rằng, một khi lời đã nói ra khỏi miệng rồi mà không làm được thì là một việc rất đáng xấu hổ. Một người mà tùy tiện hứa hẹn, tùy tiện nhận lời nhưng khả năng lại không thể hoàn thành được thì sẽ đánh mất lòng tin ở người khác.
10. Dục vọng nhiều quá dễ bị mất mạng
Lão Tử nói: “Ngũ sắc sẽ làm cho mắt bị mù, ngũ âm sẽ làm cho tai bị điếc, ngũ vị sẽ làm cho lưỡi bị tê, rong ruổi săn bắn sẽ khiến lòng người phát cuồng, của cải khó được khiến người bị tai hại.” Điều này nói cho chúng ta biết rằng, quá nhiều dục vọng sẽ làm bại hoại thân thể, thậm chí vì vậy mà bị mất mạng.
Biển chứa trăm sông, có dung nạp nên thành to lớn, không muốn lại được. Một người khi khống chế được dục vọng (sự thèm muốn, ham muốn) của bản thân thì trí tuệ được khai sáng và mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Theo
Mai Trà biên dịch
Một đoàn thám hiểm núi tuyết ở Mỹ trong một lần công khai tuyển chọn thành viên đã tiến hành một số vòng kiểm tra. Trưởng đoàn thám hiểm là Mark, là người kiểm tra 15 người ở vòng cuối cùng. Đứng trước các ứng viên, ông nói: “Vòng kiểm tra cuối cùng là phần trắc nghiệm về tâm linh. Chỉ người nào vượt qua vòng thi khảo sát về tâm linh này thì mới trở thành một thành viên xuất sắc của đoàn thám hiểm. Vì vậy, tất cả các ứng viên còn lại đều phải trải qua vòng thi này.”
Sau khi thông báo xong, Mark yêu cầu một thành viên khác trong đoàn dẫn 15 ứng viên này đến một phòng bên cạnh, sau đó gọi lần lượt từng người một vào trong phòng để hỏi đáp.
Người thứ nhất bước vào phòng, Mark hỏi: “Chàng trai trẻ! Nếu như hiện tại trước mặt bạn là đỉnh núi tuyết, nhưng mà lại có một người khác đang ở gần đỉnh núi rồi, tức là có thể người đó sẽ lên đỉnh núi đầu tiên và bạn chỉ là người về đích thứ hai mà thôi. Lúc đó, bạn sẽ làm thế nào?”
Chàng trai trẻ nghe xong trả lời: “Chẳng phải là chỉ còn vài bước chân thôi sao? Tôi sẽ dùng hết sức mình tăng tốc độ để vượt qua hắn ta và trở thành người đầu tiên lên đến đỉnh.”
Mark nghe xong câu trả lời liền lắc đầu nói: “Chàng trai! Rất tiếc, cậu không thích hợp làm thám hiểm viên núi tuyết rồi!”
Chàng trai nghe xong rất không hài lòng, liền hỏi: “Tại sao?”
Mark không trả lời ngay mà nói: “Lát nữa tôi sẽ cho cậu đáp án, cậu có thể ra ngoài chờ được rồi!”
Ứng viên thứ nhất thất vọng, bất đắc dĩ đành phải bước ra ngoài.
13 người đam mê thám hiểm núi tuyết tiếp theo đều có cùng câu trả lời giống như người thứ nhất, tức là đều cố gắng vượt qua đối thủ để trở thành người leo lên đỉnh đầu tiên.
Ứng viên cuối cùng cũng là một cậu thanh niên trẻ tuổi, thân thể cường tráng không kém 14 người trước bước vào phòng. Sau khi Mark lặp lại câu hỏi ban đầu, cậu thanh niên bình tĩnh đáp: “Như vậy cũng không sao cả! Tôi sẽ để cho họ làm người đầu tiên lên núi và mình là người thứ hai!”
Mark ngạc nhiên hỏi lại: “Tại sao?”
Cậu thanh niên trả lời: “Tôi không muốn tranh giành ai là người thứ nhất, ai là người thứ hai. Tôi chỉ muốn leo lên núi tuyết mà thôi. Bất kể là người thứ mấy đi nữa, tôi chỉ là mong muốn dùng đôi chân của mình chạm đến đỉnh núi tuyết là được rồi. Đó cũng chính là mục tiêu của tôi!”
Lúc này, trưởng đoàn Mark tươi cười nói: “Chúc mừng cậu! Cậu nhất định có thể từ trên đỉnh núi tuyết mà trở về. Cậu là người duy nhất trúng tuyển đợt này của chúng tôi.”
Những người còn lại nhìn Mark vừa khó hiểu vừa như bất bình.
Trưởng đoàn Mark hiểu ra nỗi băn khoăn của mọi người nên đã nói: “Tôi đã gần như gắn bó cả đời mình với núi tuyết rồi! Núi tuyết không phải là nơi phố xá sầm uất, cũng không phải là một vùng đồng bằng mà là một nơi lạnh giá, nhiệt độ luôn là âm mấy chục độ. Không khí ở đó vô cùng loãng, mỗi một hơi thở đều vô cùng khó khăn. Ngay dưới chân mỗi người đều là cạm bẫy cận kề cái chết. Nếu như các bạn muốn vượt qua người thứ nhất thì ắt sẽ phải tăng tốc độ thật nhanh, như thế bạn nhất định sẽ bị thiếu khí oxy mà ngạt thở. Cuối cùng, bạn nhất định sẽ bị trượt ngã xuống sông băng lạnh buốt.”
Mark vừa để lộ ra vẻ mặt bi thương vừa nói: “Kỳ thực, có rất nhiều nhà thám hiểm núi tuyết không phải vì không đủ thể lực hay kỹ thuật có vấn đề, mà là vì dục vọng trong nội tâm trỗi dậy mà đã phải vĩnh viễn ở lại nơi đó. Dục vọng chính là cạm bẫy đáng sợ nhất trên đời!”
Trong cuộc sống chẳng phải cũng giống như vậy sao? Nếu trong lòng người chất chứa quá nhiều dục vọng về công danh lợi lộc thì mấy ai có thể leo lên được đỉnh cao của cuộc đời? Chỉ có một số người không so đo danh lợi, không bị gánh nặng về tâm linh mới có thể an toàn lên đến đỉnh của cuộc đời, đạt đến độ cao nhất của sinh mệnh.
Theo NTDTV
Mai Trà biên dịch