Tôi tin cuộc đời này rất đẹp. Tôi cũng tin cuộc đời đầy những mảnh vỡ... Tôi chỉ muốn, mỗi buổi sáng có thể ngồi đối diện cùng một người, uống trà. Ko cần nói chuyện, ko cần âm thanh ồn ả, chỉ cần ánh mắt, bàn tay ấm áp trong nhau là đủ. Là đủ bình an...
Thursday, December 19, 2013
Họa...
Có người là họa sĩ nhưng không vẽ núi, không vẽ nhà, chỉ ngày đêm mài mực để một hôm phác lên giấy một vệt cong.
Họ nhìn đường đi của bút trong cái khoảnh khắc thật ngắn khi nó được phóng ra, nhìn chỗ bút hết mực, nét khô đi, vỡ thành nhiều đường, rồi tắt đi trên giấy.
Họ nhìn thấy cái đẹp, sức mạnh và sự già dặn ung dung của mình nơi cái biên giới tuyệt mỹ giữa mực đen và giấy trắng.
(Và khi tro bụi | Đoàn Minh Phượng)
=========
Có đứa cũng muốn làm như vậy: không vẽ núi, không vẽ nhà, chỉ vạch nét. Nhưng cuộc sống của nó không nguyên vẹn, để có thể vạch được một đường nguyên vẹn.
Người ta vẽ sự thanh bình, mầu đen của họ là khoảng không sâu thẳm, uyên thâm; còn nó, vẽ sự nghi ngờ/thất bại/bất lực, nên màu đen của nó là một thứ bóng tối phủ lên hàng bao điều dang dở...
Người ta vẽ cuộc đời của họ, cuộc đời mà họ hiểu; còn nó, muốn vẽ lại cuộc đời mình, cuộc đời mà nó cứ lừng khừng không phác nổi một nét vạch... Thế nên, mỗi lần nhìn trang giấy trắng, nó lại đưa bút soạt nhanh vài nét, thành 1 con vật hoạt hình nào đó, linh động, dễ thương rồi đưa tặng con gái tô màu…
Bức tranh của nó, vẫn còn là tờ giấy trắng…
Monday, December 16, 2013
Ôm cái coi...!
Cái ôm là một món quà lý tưởng, thích hợp cho mọi dịp, đem lại niềm vui cho cả người trao lẫn người nhận.
Cái ôm rất có ích cho sức khỏe chúng ta. Nó giúp tăng cường hệ miễn dịch, chữa lành những nỗi thất vọng, giảm căng thẳng và mang lại một giấc ngủ ngon. Nó tiếp thêm cho chúng ta một nguồn sinh lực mới, giúp con người trẻ lại và không hề gây ra bất cứ một tác dụng phụ nào. Cái ôm chính là một phương thuốc diệu kỳ.
Cái ôm luôn tự nhiên. Nó là một hợp chất hữu cơ ngọt ngào, không chứa bất cứ thành phần nhân tạo nào, không gây ô nhiễm, rất thân thiện với môi trường và hoàn toàn lành tính.
Cái ôm là một món quà lý tưởng, thích hợp cho mọi dịp, đem lại niềm vui cho cả người trao lẫn người nhận, chứng tỏ rằng bạn luôn quan tâm đến người ấy, không cần phải có một lớp giấy gói bóng láng, và dĩ nhiên, bạn có thể trao tặng lại cho người đã tặng mình.
Cái ôm gần như hoàn hảo về mọi mặt. Nó không cần pin để rồi hết năng lượng, không lạm phát, không gây béo phì, không cần lương tháng, chống được trộm cướp và không phải tính thuế.
Cái ôm là một nguồn lực không được sử dụng đúng mức nhưng lại có nhiều sức mạnh kỳ diệu. Khi chúng ta mở rộng trái tim và vòng tay của mình cũng chính là lúc chúng ta động viên người khác cũng làm như vậy.
Hãy nghĩ đến những người thân, những người bạn trong cuộc đời mình. Bạn có điều gì muốn nói với họ? Bạn có muốn chia sẻ vòng tay của mình cho họ? Hay là bạn đang chờ đợi và hy vọng người ấy sẽ chủ động điều đó? Đừng chờ đợi! Hãy là người khởi đầu!
“Chúng ta cần 4 cái ôm mỗi ngày để có thể tồn tại, 8 cái ôm mỗi ngày để duy trì cuộc sống và 12 cái ôm mỗi ngày để có thể lớn lên”
(Virginia Satir)
------
hèn chi, mình...lùn tủn, nhỏ xíu...
Phải ...khắc phục thôi!
Thì...yêu vậy!
"Chấp nhận tình yêu là chấp nhận một thứ có có, không không, đùa đùa, thật thật. Nó vô hình tướng nhưng làm rã tan hồn phách. Không có nó thì đời sống không biết sẽ tẻ nhạt đến dường nào.
Thôi thì đành có nó vậy."
----
Hổng phải mình nói, là bác Trịnh nói í
Sunday, December 15, 2013
Hãy ôm em từ phía sau nhé!
Người ta thích ôm từ phía sau để cảm nhận hơi ấm từ phía trước và
vì nghe nhịp tim của một ai đó rõ hơn...
Không biết từ khi nào, em vẫn thích được ôm từ phía sau của một ai đó. Đơn giản không phải vì làm họ bất ngờ mà là vì có thể cảm nhận được nhiều thứ từ phía sau...
Là để cảm nhận sự to lớn, sự che chở từ một ai đó ở phía trước...
Là để cảm nhận sự ấm áp, sự bình yên sau những ngày mệt nhọc và chờ đợi...
Là để cảm nhận nhịp đập của trái tim người phía trước một cách rõ ràng và sâu lắng hơn, nhịp đập của sự khoắc khoải, quan tâm, lo lắng, yêu thương...
Và để một ai đó ở phía trước biết rằng ở phía sau mình vẫn có một vòng tay ấm áp đang chờ đợi để được ta che chở, quan tâm. Dù phía trước mặt mình có là những đám sương mờ tịt vây kín và ta sẽ không còn nhận ra đâu là lối đi đúng đắn nữa thì chỉ cần biết ở phía sau vẫn còn có một vòng tay để giữ chặt, truyền cho ta nghị lực và sự mạnh mẽ để vươn lên và tìm được đúng hướng của mình...
Đã từ lâu em vẫn có sở thích ôm một ai đó từ phía sau, đơn giản bởi vì sau cái ôm đó, một ai đó ở phía trước sẽ quay người lại để ôm em vào lòng thật chặt....
Hãy giữ em bằng một vòng tay quanh người em... anh nhé. Chỉ là một cái ôm đằng sau rất nhẹ mà thôi
Đừng ôm em từ phía trước...
Bởi em sẽ phải tựa đầu vào ngực anh và nghe tiếng tim anh thổn thức, em không muốn mình vỡ oà theo những nhịp tim đó... nhất là khi em nghe chúng đã sai nhịp...
Bởi em sẽ không thể nắm tay anh thật chặt thay vì vòng tay qua đôi vai rộng lớn của anh. Chưa bao giờ em ôm chúng trọn vẹn được cả.
Bởi đôi khi em sẽ khóc mà không muốn anh biết, chỉ vì em hay khóc vậy thôi. Nhưng mà nước mắt rơi vào áo anh thì làm sao mà giấu được nữa?
Bởi vì em không muốn chúng ta mãi nhìn vào nhau...
Điều quan trọng nhất là em cảm giác chông chênh khi ta ôm nhau như thế, vì anh cao hơn em mà, và em thì cứ phải nhón chân mãi để bằng anh được đấy thôi!
Nên hãy cứ ôm em từ phía sau..
Cho em biết em có một chỗ dựa, em có một "vòng tròn" quanh mình không có điểm bắt đầu và kết thúc...
Cho em nắm tay anh thật chặt để tin rằng chỉ cần nhỏ bé thế cũng đã là trọn vẹn!
Cho em khóc thoải mái mà không sợ ướt vai áo anh, để em sẽ lại hạnh phúc khi anh nhìn em, vì em có anh.
Cho em thấy con đường em đi sẽ luôn có anh dõi mắt nhìn theo, người bạn đồng hành của em.
Lúc này thì em cảm giác vững chãi lắm rồi, vì chả việc gì phải nhón chân để bằng anh nữa.
Em cứ là em, vậy đủ rồi anh nhỉ?
Thế nên, chỉ là một cái ôm phía sau rất nhẹ... anh nhé
(Tuần Châu Nhớ's FB)
======
(mình thich được ôm cả từ...2 phía, miễn sao vòng tay đó vẫn đủ ấm nồng)...
Labels:
Ngã,
Thơ thẩn lang thang
Friday, December 13, 2013
"hòa tan"...thật nhé!
Làm tình với nhau một đêm là bình thường.
Trong hơi men, trong cái không khí đặc sệt mùi cô đơn.. Người ta lao vào nhau thật dễ dàng…
Nhưng cái quan trọng là sớm mai khi tỉnh giấc, nhìn vào mắt nhau ta thấy được gì?! Cảm giác chia sẻ, ấm áp hay càng nhận thức thấy rõ ràng hơn về sự cô đơn của bản thân mình..?!
Thời đại này người ta trút bỏ quần áo cho nhau thật dễ mà…
Nhưng cái mình cần thì lại là người có thể lột trần được tâm hồn của mình và chạm được vào sâu trong đó…
(A.N's blog)
------
Chợt nhớ về mấy câu "Một sớm mai thức dậy, tình yêu rời chăn gối bay theo những cơn mưa phùn hay vương vấn theo làn khói từ căn bếp nhỏ?!"...
Thế nên, phải biết "cái mình cần" đó, có giống với của người kia không?...Đừng để hụt hẫng, chơi vơi, thất vọng... khía thêm những vết đau vào hồn...
Labels:
Lan man,
Tưng tửng đôi lúc...,
Vấn
CÒN NGÀY DÀI, CÒN TÌNH ĐẦY
Thương hời thương, thương cả tóc tơ vụng về
Thương cả gối chăn bộn bề
Thương cả nhiều phen âu lo
Thương, thương cả đắm say bàng hoàng
Cả đắng cay và nồng nàn
Cả những lầm than.
Thương hời thương, thương trọn dáng em hiền lành
Thương mỏi cánh chim lìa cành
Thương cả tình thương bao la
Thương, thương từ những cơn giận hờn
Và lúc nghe lòng chập chờn
Tưởng đã rời nhau.
Thương, thương từ tiếng ru bình yên
Thương từ đắng cay buồn phiền
Thương xa hay thương về gần
Thương, thương từ nói cười vu vơ
Từ sáng ngời đêm mơ
Thương cả không thành đôi.
Em hời em khi trả hết nhau tình này
Ta còn biết bao tình đầy
Ta còn ngàn cân yêu thương
Em nối lại đất và trời
Để nắng soi vào lòng người
Nở những từ tâm.
Em hời em ta còn biết bao ngày dài
Ta còn biết bao mộng đầy
Ta còn tình son chưa phai
Cho nhau tận cuối đêm buồn rầu
Chờ ánh dương về nhiệm màu
Để thấu lòng nhau.
....
====
Ừh, thương...
Mạn đàm Tri Mệnh
Nghiên cứu tướng mệnh học, tri mệnh không có nghĩa là từ bỏ đấu tranh, bó tay, bất động, chịu sự an bài. Trái lại, cốt để biết lẽ cùng thông, lúc nào nên làm, lúc nào nên ngừng, lúc nào cần động, cần biến, lúc nào cần tĩnh, cần thủ. Không xuẩn động như lũ thiêu thân. Tri mệnh để tạo cho mình một thái độ thong dong đối với việc đời, ứng phó với những biến động.
(*)“Dục ngộ biến nhi vô sương hoành--------
Tu hướng thường thời niệm niệm thủ đắc định
Dục lâm tử nhi vô tham luyến
Tu hướng sinh thời sự sự khán đắc khinh”.
Tri mệnh để xem thường mọi sự, coi vinh nhục cùng một rễ, tử sinh cùng một gốc. Vậy thì lo gì sống chết, sợ gì biến động.
Tri mệnh chính là một triết lý nhân sinh rất cao. Tri mệnh cũng là một phương pháp đấu tranh rất sát với thực tiễn vậy.
(*)“Muốn cho lúc gặp cơn nguy biến khỏi hốt hoảng
Thì lúc bình thời tâm phải tĩnh, định
Muốn cho lúc chết khỏi tham luyến
Thì lúc sống phải xem thường mọi sự”.
Thursday, December 12, 2013
Những nét son trong đời
Có một điều gì đó / một nơi nào đó / một ai đó... để yêu và sống vì, là cách tốt nhất sử dụng cuộc đời của mình! Sau này nghĩ lại, mọi thứ quá an toàn đều không tròn ý nghĩa, mà chỉ có cảm xúc rung lên từ tim óc và những điều dám nghĩ dám làm mới là nét son rực rỡ nhất!
(st, edited)
----
cách ta sống...
Thursday, December 5, 2013
1 vòng tròn...
Không ai nảy sinh tình cảm bởi lựa chọn. Đó là sự tình cờ.
Không ai tiếp tục yêu một cách tình cờ. Đó là sự vun đắp.
Và không ai rời bỏ tình yêu một cách tình cờ. Đó là sự lựa chon.
(st)
----
1 vòng...(tròn hay không, do mình)
Subscribe to:
Posts (Atom)