Tuesday, September 30, 2025

10 CON CHỮ HÀM CHỨA 10 TRÍ TUỆ LỚN NHẤT ĐỜI NGƯỜI




1. Khổ: Người khổ tâm, Trời chẳng phụ


Cuộc đời muôn vẻ, điều khó nói ra nhất là khổ, cái khó chịu đựng nhất cũng là khổ.Có người nào không bước ra từ cái khổ? Ai dám nói mình chưa hề biết khổ đau là gì? Con người thường chịu khổ một trận, nhưng sẽ không chịu khổ cả đời. Thẳng thắn đối mặt thì cái khổ cuối cùng sẽ thành tựu hạnh phúc.Không nên coi cái khổ quá lớn, một năm 360 ngày dầm dãi gió sương, nếu không thì cuộc đời sẽ là đống hoang phế.Cũng không nên cố tình tạo ra, phóng đại cái khổ. “Biển khổ vô biên, quay đầu là bờ”, nếu không cuộc đời chỉ là đống gạch đá vụn.Không nên coi khổ là vận xui, lấy khổ làm vui, trong khổ vốn đã có mầm vui rồi, đời người luôn luôn có cả vui lẫn khổ.


2. Nhẫn: Trong chữ Nhẫn có một lưỡi dao


Người ôm chí lớn mới biết nhẫn, xả bỏ những phân tranh vô vị trước mắt, nỗ lực tiến lên về phía mục tiêu của mình.Người có tầm nhìn xa trông rộng mới có thể nhẫn, họ thưởng thức các vì sao trên bầu trời, nên nhẫn chịu được muỗi đốt kiến cắn.Nhẫn không phải là nhu nhược, cũng không phải là vô dụng, nhẫn là sức mạnh, là tư tưởng, là từ bi, là trí tuệ, và là nghệ thuật.Nhẫn nhất thời trời yên biển lặng, lùi một bước biển rộng trời cao. Nhẫn khiến việc lớn thành việc nhỏ, khiến việc nhỏ thành vô sự. Trong lòng không chứa việc, trong tâm không áp lực, ăn sẽ ngon, ngủ sẽ yên, người sẽ khỏe mạnh, cuộc đời sẽ hạnh phúc.


3. Vui: Một nụ cười, mười năm trẻ


Cuộc sống người hiện đại bận rộn và căng thẳng, vì vậy lại rất cần sự vui vẻ. Chớ quên “một nụ cười, bằng mười thang thuốc bổ”, chẳng lý do gì mà ngăn cản bạn mở lòng phóng khoáng với cuộc đời này để tận hưởng trọn vẹn niềm vui tươi mới.


4. Động: người di chuyển thì sống


Động có thể dưỡng sinh. Sinh mệnh tồn tại ở vận động.Nước chảy luôn động, nên không hôi thối; then cửa luôn động, nên không mối mọt. Con người cần giữ trạng thái động, đừng sống an nhàn với hiện trạng, chịu khuất phục, an nhàn khiến tâm hồn “chết” đi, chi bằng hãy phấn chấn mà chống lại nó.Hãy công phá những thói quen đã quá quen thuộc của mình, dám bước ra khỏi “cái lồng” quen thuộc, tìm điểm nghỉ ngơi mới. Nơi mới có nghĩa là sự khởi đầu mới.


5. Tĩnh: Tĩnh để tu thân, kiệm để dưỡng đức


Tĩnh có thể sinh ra trí tuệ. Sách “Quản Tử” viết: “Tĩnh thì được, nóng nảy thì mất”.Tĩnh không phải là sự giả dối, kìm nén, che giấu cảm xúc. Tĩnh chân chính là cuộc sống có mục tiêu, có truy cầu chân chính, để thực hiện mục tiêu cuộc đời mà mình đã đặt ra, kiên định không gì lay chuyển nổi, làm việc nghĩa chẳng quay đầu nghĩ lại.Tĩnh chân chính là vứt bỏ hết cái tâm nóng vội, đứng núi này trông núi khác, là không truy cầu những ảo tưởng mơ hồ mịt mùng, không thiết thực, là không có tạp niệm.


6. Hòa: Có hòa mới có vinh


Có câu dĩ hòa vi quý, gia đình hòa thuận vạn sự hưng thịnh.Hòa với mình, tâm yên định. Hòa với người, thật lòng đối đãi nhau. Vợ chồng hòa thuận, tình cảm ấm áp.Trong tâm một chữ Hòa, sự nghiệp hưng thịnh, đi khắp thiên hạ đều là người thân.


7. Giản: Giản đơn, thanh đạm như nước


Giản là thong dong mà không gấp gáp, tự tại mà chẳng quẫn bách, cẩn thận mà chẳng sốt ruột, điềm đạm mà chẳng tầm thường.Hoa thơm không cần nhiều, người đơn giản có một sự ưu nhã không gì sánh được.


8. Sướng (thông suốt, trôi chảy): Mây trên trời, nước trong bình


Cuộc đời thông suốt chính là trạng thái “Sướng” (thông suốt, trôi chảy), trạng thái tự nhiên thấu hiểu như mây trên trời, nước trong bình.Đời người không thông suốt thì sẽ đầy nứt nẻ và đau khổ. Chỉ có thông suốt rồi, cuộc đời căng thẳng mới được thư giãn, vui vẻ tự tại.Chỉ có cuộc đời thông suốt, mới có thể tiếp nhận bất cứ sự việc gì, có thể chịu được bất cứ sự công kích nào, có thể hưởng thụ cuộc sống trong bất kỳ phương thức sống nào.


9. Thiện: Người thiện lương được lâu bền


Người tích thiện, ắt sẽ có đầy phúc lành. Người tích bất thiện, ắt sẽ có đầy tai ương.Thiện với người, suy cho cùng cũng chính là thiện với mình.Tâm địa thuần khiết, không có ác ý với người, cuối cùng sẽ nhận được báo đáp.


10. Ngộ: Lĩnh ngộ chuyển mình, cuộc đời thăng hoa.


Ngộ là một loại tu sửa, là sau khi trải qua thử thách, lĩnh ngộ chuyển mình. Chuyển mình không cần phải là cái gì đó lớn lao hoa lệ, mà là càng ung dung bình thản đối diện với hết thảy, nắm bắt hết thảy, nhìn thấy và vững vàng đi trên con đường chính mình lựa chọn.


Biên tập theo: Cafebiz

Monday, September 22, 2025

MỘT ĐIỀU NHỎ ĐƯỢC PHÁT HIỆN GIÚP THAY ĐỔI LỚN CUỘC ĐỜI BẠN

(tếu táo 20.10.17)



_____

1. Thoát nghèo quan trọng hơn thoát ế, thoát cô đơn.

2. Nhất định phải đối xử với ba mẹ thật tốt

3. Làm sao đề hết buồn? - Chỉ có làm giàu thôi

4. Không yêu đương cũng không chết được

5. Đường vẫn còn dài, cố gắng đừng quá hiền lành, tốt bụng

6. Không nên cùng loại người không có mắt cãi nhau

7. Hãy dùng tiền để giải quyết vấn đề, ngàn lần không được dùng tình nghĩa

8. Bạn muốn cái gì, thì cái đó sẽ dằn vặt bạn

9. Nếu như bạn mất iPhone 6s, mẹ bạn sẽ mua lại cho bạn iPhone 7, lúc đó bạn còn vui hơn. Nếu như bạn cùng người yêu chia tay, nhưng sau đó nam thần của bạn lại tỏ tình với bạn , lúc đó bạn sẽ không kiềm được mà cảm thấy vui vẻ. Mọi người không phải là sợ sẽ mất đi, nhưng lại sợ khi mất đi rồi sẽ không có thứ tốt hơn

10. Thả lỏng cuộc sống đi, bạn không phải thần tượng

11. Không nên mù quáng cho rằng quan hệ giữa người với người là quan trọng, làm cho bản thân mình mạnh mẽ hơn trong cái thế giới nhỏ bé này mới quan trọng

12. Thất tình chính là trả lại hạnh phúc cho người bạn thật sự yêu thương

13. Sư tử hổ báo đều sống đơn độc, dê bò mới sống thành đàn

14. Ý chí đều là do ấm ức tạo thành

15. Tan hay hợp, mọi thứ đều có quy luật của nó

16. Đừng cảm thấy không tiện khi cự tuyệt người khác, dù gì thì những người đó đối với bạn cũng không phải có ý tốt

17. Tôi luôn tin , thượng đế cho tôi một nhát dao là vì sau lưng người giấu một cái bánh ngọt

18. Yêu lại người trước kia, một lần là đủ rồi

19. Khi bạn nói xấu người khác, đem người khác ra làm đề tài để nghị luận, thì ngay lúc bạn đã thua người ta rồi, bởi vì đối với người ta mà nói , bạn thậm chí còn không đáng để người ta nhắc tới

20. Không nên thời thời khắc khắc để ý đến ánh mắt của người khác, như vậy cuộc sống sẽ thoải mái, vui vẻ hơn nhiều

21. Dáng vẻ của bạn khi cố gắng để hòa đồng thật cô độc

22. Thích thì mua, không thì thôi, uống nhiều nước một chút, lặp lại lần nữa thử xem

23. Nếu như bạn đúng, vậy thì không cần thiết phải tức giận . Nếu như bạn sai, bạn càng không có tư cách gì để tức giận

24. Ở cái độ tuổi này, điều bạn có thể làm là học tập và ước mơ, chứ không phải là quan hệ tình dục

25. Muốn gặp bạn sẽ trực tiếp hỏi bạn đang ở đâu và đi tìm bạn, thật lòng đối xử với bạn sẽ không bao giờ hỏi bạn có muốn hay không

26. Một người không chủ động liên lạc với bạn chính là không cần bạn, cũng không có khả năng đi thích bạn, nói chuyện thì chỉ nói vài ba câu hoặc spam icon, đối với bạn không có hứng thú, nói một tràn dài nhưng không có hành động thực tế, coi bạn như một cái vỏ xe phòng hờ. Vậy nên, không nên vì người ta mà viện lý do, không nên vì người ta mà lãng phí tình cảm, mau đối mặt với nó hoặc buông tha đi

27. Bạn có thể yêu một tên cặn bả 3 năm, nhưng nhất định không được yêu hắn hết lần này đến lần khác

28. Tình yêu quan trọng nhất là tìm được đúng người, chứ không phải một mình bạn nghiêm túc nỗ lực , tình yêu chứ không phải là xã giao

29. Không nên lấy lòng người khác, vì người ta sẽ không tiếp nhận nó

30. Bạn cùng rất nhiều người có thể trở thành bạn bè, nhưng cuối cùng có thể cái gì cũng không thành. Bạn cho là bạn và người ta là bạn bè , nhưng thật ra là không có thân đến vậy. Bọn họ tất cả đều tồn tại cùng nhau, nhưng chỉ có bạn là đơn độc

31. Cầu người không bằng cầu mình, bạn thà là dựa vào bản thân bạn, còn hơn là có cầu người khác cũng không thể nào dựa dẫm được

32. Son có thể tự mua, không cần người khác tặng

33. Nên nhớ: không nên đem sự lịch sự của người khác ngộ nhận là "có cảm tình"

34. Nếu như bạn sợ một chuyện gì đó, vậy thì hãy đi làm chuyện đó

35. Người đọc nhiều sách và người không đọc sách sẽ có khí chất không giống nhau

36. Nguyên nhân làm quan hệ đã trở nên nhạt nhẽo chính là một người không nói, một người không hỏi, hoặc là một người lúng túng hỏi nhưng lại nhận được câu trả lời có lệ của người kia 
📖


Nguồn: Weibo
Dịch: 小J - Tiểu J - Fb: Ổ nhỏ của Tiểu J

Tuesday, September 16, 2025

‘BỘI THỦY NHẤT CHIẾN’ (BÀY TRẬN TỰA SÔNG)




Hàn Tín (256 TCN – 195 TCN) là một vị tướng tài ba lỗi lạc, đã có rất nhiều đóng góp cho triều đại nhà Hán (206 TCN – 220 SCN) với những cuộc trường chinh thống nhất lãnh thổ.
Vào năm 205 TCN, sau khi đã chinh phạt nước Ngụy, tướng quân Hàn Tín nhận được lệnh tấn công nước Triệu. Lúc bấy giờ nước Triệu có 20 vạn quân trong khi dưới trướng tướng quân Hàn Tín chỉ có 3 vạn.
Nước Triệu có ải Tỉnh Hình nằm ở phía tây dãy núi Thái Hàng Sơn, lại có dòng sông chắn phía trước, địa thế vô cùng kiên cố.
Tướng quân Hàn Tín hiểu rất rõ những điều kiện bất thuận về địa thế, đồng thời ông cũng nhận thấy binh lính đã quá mỏi mệt sau một hành trình dài và quân lương có thể dễ dàng bị quân Triệu cắt đứt. Vậy nên ông đã nghĩ ra một kế.
Tướng quân ra lệnh cho một tốp binh sĩ vượt sông và đóng quân đối diện cách ải Tỉnh Hình 30 dặm. Sau đó ông ra lệnh cho binh lính bắt đầu đào hào và lập chiến lũy.
Các tướng lĩnh nước Triệu thấy thế đã cười nhạo tướng quân Hàn Tín, bởi vì đây là điều tối kỵ trong binh pháp, một khi thất bại sẽ không có đường lùi với con sông phía sau. Tướng quân Hàn Tín vẫn bất động tâm.
Trước đó ông đã bí mật ra lệnh cho một toán quân khác gồm 2000 người, chờ đợi ngay khi quân Triệu ra khỏi thành thì xâm nhập vào trong để đặt cờ quân Hán lên cổng thành.
Vào giữa đêm hôm đó, tướng quân Hàn Tín yêu cầu quân sĩ của mình chỉ ăn nhẹ, và hứa sẽ tổ chức ăn mừng vào ngày hôm sau, sau khi quân Triệu đã bị tiêu diệt. Mặc dù họ đã làm theo lời ông, nhưng đến cả những người thân cận cũng không dám tin tưởng lời ông nói.
Sáng sớm hôm sau, tướng quân Hàn Tín ra lệnh gióng trống mở cờ xuất quân thẳng tiến về phía thành Tỉnh Hình. Quân chủ lực của Triệu đã bỏ thành mà đuổi theo quân Hán.
Lập tức, tướng quân Hàn Tín lệnh cho binh sỹ rút lui về phía các hào sâu và chiến lũy đã làm sẵn. Quân nước Triệu gấp rút đuổi theo khiến quân Hán bị dồn vào đường cùng. Chỉ có chiến đấu hoặc là chết nên tất cả đã chống trả quá kiên cường, làm cho quân Triệu thực sự sợ hãi.
Không muốn mất thêm người vô ích cho đội quân mà họ cho rằng thất bại là kết quả đã định sẵn, tướng nước Triệu đã ra lệnh quay về thành. Vừa về đến nơi, họ kinh hãi thấy tua tủa những lá cờ quân Hán trên cổng thành.
Quân Triệu bàng hoàng tưởng rằng họ bị tấn công từ phía sau. Chính tại khi ấy, tướng quân Hàn Tín phát lệnh tấn công với tất cả những gì mình có, và quân nước Triệu đã đại bại.
Trong bữa tiệc mừng chiến thắng, có người hỏi tướng quân Hàn Tín tại sao ông lại đưa quân lính của mình vào nơi có con sông ở sau lưng. Ông trả lời: “Trong tình hình như vậy, một người lính sẽ chiến đấu hết mình vì họ không thể chạy trốn. Nếu được đặt vào một nơi mà họ có thể rút lui được thì chắc chắn họ sẽ bỏ chạy”.
Chiến lược này đã được nêu thành thành ngữ “bội thủy nhất chiến” (背水一戰), có nghĩa đen là: quay lưng vào sông mà đánh một trận (thế đánh không có đường lùi, quyết chiến).
Nó được sử dụng để mô tả tình huống mà người ta phải chiến đấu để giành chiến thắng hoặc là chết, hay một thời điểm khi người ta phải nỗ lực tối đa nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Theo Đại Kỷ Nguyên

Monday, September 15, 2025

...đến lúc nào người Việt chỉ làm shipper cho hàng ngoại?

 


5 triệu đơn hàng xuyên biên giới mỗi ngày. Cứ thế này, đến lúc nào người Việt chỉ làm shipper cho hàng ngoại?


Gần đây, dư luận bàn nhiều về chuyện các hộ kinh doanh, các nhà bán hàng online trong nước bị siết chặt thuế, siết hóa đơn, siết nghĩa vụ đủ kiểu. 


Nhưng có một điều ít người nói thẳng ra: trong khi nhà bán trong nước bị kiểm soát sát từng đồng thuế, từng tờ hóa đơn, thì nhà bán từ nước ngoài vào Việt Nam qua hình thức bán hàng xuyên biên giới lại đang được hưởng lợi âm thầm. Và cái lợi này không chỉ ở từng đơn hàng, mà đang ăn vào cả hệ sinh thái kinh tế nội địa.


Số liệu gần đây cho thấy: Mỗi ngày có trên 5 triệu đơn hàng xuyên biên giới đi qua biên giới Việt Nam - Trung Quốc để vào tay người tiêu dùng trong nước. Một con số khổng lồ.


Nhà bán trong nước, từ hộ kinh doanh nhỏ đến doanh nghiệp, đều phải chịu một chuỗi nghĩa vụ cực kỳ dày đặc:

- Thuế môn bài.

- Thuế giá trị gia tăng.

- Hóa đơn, chữ ký điện tử.

- Kiểm soát vệ sinh an toàn thực phẩm.

- Kiểm định chất lượng hàng hóa.

- Bảo hành, hậu mãi.

- Đóng bảo hiểm xã hội cho người lao động.

- Chịu kiểm tra đột xuất của các cơ quan chức năng.

- Và giờ còn có nguy cơ bị truy hồi thuế nếu từng làm sai trong quá khứ.


Còn nhà bán từ nước ngoài thì sao?

Phần lớn là nhà bán đến từ Trung Quốc, qua các sàn thương mại điện tử như Shopee, TikTok Shop, Lazada…


Hàng hóa được tập kết tại các kho sát biên giới Việt Nam - Trung Quốc, được hỗ trợ miễn phí lưu kho.


Đơn hàng dưới ngưỡng hóa đơn chịu thuế tối thiểu hiện đang áp dụng là 1 triệu đồng, gần như không chịu thuế nhập khẩu.


- Gần đây mới phải chịu thuế giá trị gia tăng.

- Không bị kiểm tra chất lượng.

- Không bắt buộc phải có hóa đơn đạt chuẩn Việt Nam.

- Không có nghĩa vụ bảo hành hay hậu mãi.

- Không tạo thêm giá trị gia tăng nội địa.

- Toàn bộ dòng tiền được chuyển ngược về nước ngoài.

- Không đóng đồng nào thuế thu nhập doanh nghiệp tại Việt Nam.


Kết quả thế nào?

Chi phí vận hành thực tế trên mỗi đơn hàng của nhà bán trong nước cao gấp nhiều lần nhà bán nước ngoài.


Nhà bán trong nước buộc phải cộng thêm các chi phí vào giá bán. Nhà bán nước ngoài thì hầu như không có các chi phí này, có thể bán giá rẻ sát sàn mà vẫn có lãi.


Người tiêu dùng Việt, vốn rất nhạy cảm về giá, tất nhiên sẽ chọn hàng ngoại.


Nhà sản xuất và nhà bán trong nước bị ăn mòn dần từng phân khúc. Shop mặt phố đóng cửa. Nhà bán online trong nước phải chịu lỗ nặng. Ngành sản xuất nội địa teo tóp. Ngành bán lẻ thì ngày càng bị nhà bán ngoại đánh cho te tua, tơi tả.


Điều nguy hiểm nhất là gì?

Chúng ta đang đối diện một kịch bản hoàn toàn có thể xảy ra trong vòng 5 đến 10 năm tới: Thị trường tiêu dùng Việt Nam sẽ biến thành một cái chợ khổng lồ cho hàng nhập khẩu giá rẻ.


Người Việt sẽ làm chân vận hành kho, giao hàng, shipper, chứ không còn làm chủ chuỗi giá trị nữa.


Nền sản xuất nội địa sẽ yếu dần, khi có khủng hoảng địa chính trị hoặc chiến tranh thương mại, chúng ta sẽ cực kỳ bị động.


Bài học của Thái Lan, Indonesia đã có đó.


Khi để thị trường phụ thuộc quá sâu vào hàng nhập khẩu giá rẻ, cái giá phải trả để phục hồi ngành sản xuất nội địa là cực kỳ lớn và lâu dài.


Và đây cũng không phải lần đầu.

Tôi còn nhớ rõ, 2004 phát hành game online lần đầu, chỉ 1 năm sau, nhà phát hành game trong nước phải tuân thủ đủ thứ: Nghị định 87CP, thông tư 60, phải xin phép phát hành, bị kiểm duyệt nội dung, chịu thuế, chịu kiểm tra, thanh tra liên tục.


Nhưng các game từ nước ngoài, có ngôn ngữ tiếng Việt, phát hành cho người Việt chơi thì không hề chịu bất kỳ kiểm soát nào, cũng không đóng một đồng thuế nào cho Việt Nam.


Hậu quả là thị trường game online trong nước sau này gần như bị chiếm lĩnh bởi các nền tảng và nhà phát hành ngoại, doanh nghiệp trong nước ra đi chân lạnh toát hết cho dù đó là FPT, VDC… Toàn những ông lớn nắm hạ tầng Internet cũng không thể trụ nổi.


Cái vòng lặp đó nay đang tái diễn rất rõ trên sân chơi thương mại điện tử.


Điều đáng tiếc là chính sách hiện tại của chúng ta đang vô tình tạo ra cuộc chơi không cân bằng:


Nhà bán trong nước thì bị quản rất chặt. Nhà bán từ nước ngoài thì gần như tự do, thoải mái tiến vào thị trường.


Đây không phải là câu chuyện “xin bảo hộ”. Nhà bán hàng trong nước không hề ngại đóng thuế, không ngại làm ăn minh bạch.


Nhưng luật chơi phải công bằng.

Không thể để nhà bán nội bị siết từng đồng thuế, từng tờ hóa đơn, từng lần kiểm tra chất lượng, còn nhà bán từ nước ngoài thì chỉ việc đè giá xuống, bơm hàng vào Việt Nam, chiếm lĩnh dần dần toàn bộ thị trường.


Vậy chúng ta cần làm gì?

1. Thứ nhất, cần áp dụng thuế thu nhập doanh nghiệp đối với các nhà bán xuyên biên giới thông qua các sàn thương mại điện tử.


2. Thứ hai, cần hạ thấp ngưỡng hóa đơn chịu thuế tối thiểu xuống mức hợp lý — không thể giữ ở mức 1 triệu đồng, và càng không thể tăng lên 2 triệu đồng như một số đề xuất hiện nay.


3. Thứ ba, cần có chính sách kiểm soát giá phí các sàn thương mại điện tử để không đè bẹp nhà bán trong nước bằng việc tăng phí.


Hãy nhớ: Tiki, Shopee, Lazada, Tiktok…  đều là các nền tảng đến từ Trung Quốc hoặc người Trung Quốc nắm quyền chi phối. 


Quan trọng nhất:

Cần nhìn nhận đây là một vấn đề chiến lược của quốc gia, chứ không chỉ là chuyện thuế vụ hay quản lý thị trường.


Nếu cứ để cuộc chơi này lệch mãi, cái giá xã hội phải trả sẽ rất lớn.


Tôi cực kỳ ủng hộ chính sách minh bạch hoá hoạt động kinh doanh, tiêu diệt gian thương, xoá sổ hàng giả…


Nhưng nếu chúng ta không bảo vệ luật chơi công bằng ngay từ hôm nay, thì 5 đến 10 năm nữa, chính người tiêu dùng và nền kinh tế Việt Nam sẽ phải trả giá.


Bảo vệ doanh nghiệp trong nước không phải là xin ân huệ. Đó là quyền chính đáng để giữ lấy chủ quyền kinh tế trên sân nhà của mình.


Ai đồng ý, hãy chia sẻ bài này để cộng đồng doanh nhân nhỏ lẻ, các hiệp hội ngành hàng, các cơ quan quản lý cùng nhìn rõ vấn đề.


(Nguyễn Vĩnh Cường)

Thursday, September 11, 2025

CHIẾC ĐỒNG HỒ ĐẮT TIỀN & BÍ QUYẾT SỐNG HẠNH PHÚC




Một buổi sáng, sau khi thức dậy, Festinger đi rửa mặt và tiện tay tháo chiếc đồng hồ đắt tiền của mình để cạnh bồn rửa mặt. Vợ anh, sợ đồng hồ bị nước làm ướt, nên đem đặt nó lên bàn ăn. Con trai anh khi tỉnh dậy, lúc tới bàn ăn lấy bánh mì, không cẩn thận đã làm rớt chiếc đồng hồ xuống đất và khiến nó bị hư hỏng.


Do vô cùng yêu thích chiếc đồng hồ, nên Festinger đã đánh con trai một trận thật đau. Không những thế, Festinger còn trút cơn thịnh nộ lên vợ anh. Cảm thấy vô lý, người vợ phân trần rằng, vì sợ nước làm ướt đồng hồ nên mới làm như vậy, nhưng Festinger gắt gỏng nói đó là chiếc đồng hồ không ngấm nước.


Hai vợ chồng cãi nhau kịch liệt. Vì quá tức giận, Festinger đã không ăn bữa sáng và ngay lập tức lái xe tới công ty. Tuy nhiên, gần tới công ty, anh nhớ ra mình quên mang cặp và quay xe trở về nhà.


Khi về tới nhà, anh không thể mở cửa, vì chìa khóa lại để trong cặp. Trong khi đó, vợ anh đã đi làm và con trai anh cũng đã tới trường. Không còn cách nào khác, Festinger đành gọi điện thoại cho vợ để lấy chìa khóa.


Trên đường về nhà mở cửa cho chồng, do vội vã, chị vợ đã va quệt vào một sạp hoa quả và phải bồi thường cho chủ sạp một khoản tiền rồi mới được đi.


Sau khi lấy được cặp, Festinger đã đến công ty muộn 15 phút. Anh bị sếp phê bình và tâm trạng anh rất tồi tệ.


 Không những thế, trước khi tan sở, vì một việc rất nhỏ, anh lại cãi nhau với đồng nghiệp.


Vì phải vội vã nhà đưa chìa khóa cho chồng, người vợ đã vuột mất giải thưởng chuyên cần cả tháng. 


Còn con trai anh, ngày hôm đó có giải thi đấu bóng chày, mà trước đó, cậu  bé hy vọng sẽ đoạt ngôi quán quân. Nhưng vì bị cha mắng, nên tâm trạng không tốt, cậu bé đã không phát huy được khả năng và bị loại ngay từ vòng một.


Câu chuyện trên, chiếc đồng hồ bị vỡ chỉ là 10% sự việc chúng ta không thể kiểm soát được trong cuộc sống và một loạt việc xảy ra sau đó chính 90% còn lại. 


Do mọi người trong câu chuyện đều không kiểm soát được 90% này, nên ngày hôm đó đã trở thành “ngày hạn” cho cả gia đình.


Giả sử, sau khi 10% sự việc không thể kiểm soát xảy ra, Festinger không làm những gì như đã làm, mà thay vào đó là một thái độ khác. Chẳng hạn, anh an ủi con trai: “Đừng quá lo lắng về chiếc đồng hồ. Cha sẽ mang đi sửa”. Với thái độ này, con trai anh sẽ vui vẻ, vợ anh cũng thoải mái, bản thân Festinger cũng không bị phiền muộn và những rắc rối sau đó sẽ không xảy ra.


Kết 


Câu chuyện về chiếc đồng hồ cho thấy, ta không thể khống chế được 10% trước đó, nhưng lại hoàn toàn có thể dùng thái độ và hành vi của mình để quyết định 90% sự việc phía sau.


Từ câu chuyện trên, nhà tâm lý học người Mỹ Festinger đã có một đúc kết rất nổi tiếng được gọi là “Định luật Festinger”. Theo ông, 10% sự việc xảy ra trong đời là không cách nào kiểm soát được, nhưng 90% còn lại của cuộc sống được quyết định bởi thái độ, phản ứng của chính bản thân mình.


Bài học cần lưu tâm là, thái độ sống quyết định chất lượng cuộc sống của ta. Điều quan trọng không phải gặp chuyện gì, mà là cách ta phản ứng trong hoàn cảnh ấy.


Bài sưu tầm cũ đăng lại

“Bi kịch tồi tệ nhất không phải là cái chết, mà là một cuộc sống không có mục đích”


Mục đích sống là gì, và làm thế nào để chúng ta có thể “làm giàu” cho chính mình khi tâm hồn đôi lúc cảm thấy kiệt sức?

bài học cuộc sống về mục đích

Sống theo mục đích, có nghĩa là làm những gì thực sự quan trọng và phù hợp với giá trị, niềm tin của chính bạn. Khi bạn không được là chính mình, mọi thứ đều sẽ trở nên mờ mịt và tẻ nhạt. Có những lúc bạn sẽ cảm thấy buồn chán và luôn mệt mỏi, nhưng lại không biết rằng những điều này xuất phát từ việc bạn không hiểu được mục đích của mình là gì. Mọi thứ đôi lúc rất dễ dàng, nhưng tất cả luôn cần phải hoạt động. Bạn không chỉ sống, mà bạn còn phải sống với đam mê và biết cách thắp sáng nó tự bên trong. Dù có lúc, bạn không quan tâm đến việc làm thế nào để đến nơi bạn sẽ đến, nhưng hãy chắc chắn về bản thân mình, ngay cả khi bạn cảm thấy sợ hãi nhất.

mục đích sống

Ngừng tìm kiếm những điều vô nghĩa mà hãy nhìn vào bên trong để tìm thấy câu trả lời, bởi không có cách sống nào đúng hoặc sai, mà chỉ có cách sống để trở thành chính mình. Và câu trả lời chỉ có một, đó là bạn sẽ trở thành người mà bạn sinh ra để “trở thành”. Hãy tin tưởng bản thân và tạm quên đi những gì người khác nghĩ và nói về bạn. Chúng ta tồn tại một cách tự nhiên với trực giác trước khi chúng ta hiểu và học về những quy tắc trong cuộc sống. Nếu bạn không thể lắng nghe và tuân theo trực giác của mình, bạn sẽ phải lệ thuộc vào người khác nhưng chẳng ai trong số họ sẽ cho bạn biết bạn sẽ trở thành người như thế nào.

Đừng lo lắng nếu bạn không có được kết quả như mong muốn trong hôm nay. Thành công cần có lý do, tình cảm cũng cần vun đắp, nhưng đó lại là nguyên cớ tại sao hầu hết mọi người đều từ bỏ giữa chừng. Hãy nhớ, bạn sẽ không bao giờ dừng lại và bạn đang ở đây để tạo ra ngày mai của những giấc mơ mà bạn mơ về. Khi bạn cảm thấy bạn đang đi đúng hướng, điều đó thật đáng giá biết bao. Bởi có những người luôn có thể từ chối hoặc nói đồng ý với sự thất bại của bản thân. 

“Khi bạn cảm thấy bạn đang đi đúng hướng, điều đó thật đáng giá biết bao…”

Trước khi đưa ra quyết định hoặc hành động, hãy tự hỏi: Tôi có muốn làm điều này không? Điều này có đúng không? Nó có liên quan đến mục đích của tôi không? Và trước khi bước ra khỏi giường vào buổi sáng, hãy tự hỏi: Điều gì quan trọng nhất trong ngày hôm nay? Hãy để những câu hỏi này trở thành một thói quen thực hành hàng ngày, nếu không, bạn sẽ dễ dàng trượt vào những vấp ngã và không thể bắt đầu tạo ra thế giới cho riêng mình.

mục đích sống

Luôn có những cách tiếp cận khác nhau cho mọi thứ. Các nhà lãnh đạo có tầm nhìn luôn đặt câu hỏi về tiêu chuẩn để tìm ra những gì phù hợp nhất với họ. Hãy tưởng tượng rằng bạn đã thành công. Sẽ không ai hỏi bạn vì họ cảm thấy bạn đang trên đỉnh của thế giới. Nhưng cũng chỉ có bạn mới luôn không bao giờ ngừng hỏi bạn là ai và bạn sẽ hành động như thế nào tiếp theo sự “thành công” mà mọi người đã công nhận đó. Tự tin là chìa khóa tuyệt vời nhưng nhận thức được rằng đâu là những gì tốt nhất cho bản thân mới chính là cách mở cánh cửa hài lòng với chính mình. Hãy đặt tay lên tim và nói với bản thân rằng bạn tin tưởng vào khả năng của mình để đưa ra quyết định tốt nhất. Và, hãy làm điều này cho mọi lĩnh vực quan trọng trong cuộc sống của bạn.

Sợ hãi luôn là một phần, nhưng nó sẽ không thể cai trị bạn trừ khi bạn cho phép nó. Vì vậy, hãy hướng về mục đích và hành động mà không cần biết phải làm thế nào hoặc cảm thấy phải sẵn sàng và xứng đáng. Bạn có thể lựa chọn “đi bộ”, nhưng bạn cũng có thể lựa chọn “ngồi thuyền”. Dù hiệu suất khác nhau, nhưng để hướng đến một cuộc sống có mục đích, bạn phải luôn chọn một hướng đi nhất định để tiến về phía trước và nỗ lực không ngừng.

mục đích sống trong cuộc đời

Điều gì là quan trọng nhất trong cuộc sống của bạn? Gia đình, bạn bè, con cái, công việc, sức khỏe hay thành công và vật chất? Nếu để chọn ba điều quan trọng nhất, thông thường câu trả lời bạn nhận được thường theo thứ tự: gia đình, sức khỏe và bạn bè. Nhưng có một giáo sư nổi tiếng đã nói rằng, cuộc sống chỉ cần ba điều ước. Đó là, ăn một bữa ngon, có một giấc ngủ và được cười phá lên. Ba điều ước này dường như vô cùng đơn giản, nhưng thực sự không dễ để mọi người nhận ra. Có lẽ, đôi khi mục đích chính là như thế. Là được làm theo trái tim và cảm nhận sự tự do một cách chân thật nhất.

Cuộc sống của một người là quyển sách với vô số trang mới. Những gì quyển sách có là một sự lựa chọn liên tục, nó phụ thuộc vào thái độ bạn tận dụng và nhìn vào vô số cơ hội tùy theo quyết định của bạn. Tích cực hay tiêu cực, hạnh phúc hay bất hạnh, trong thực tế, đó là một sự lựa chọn. Hướng đến mục đích nào đó, đôi khi chúng ta cần học cách từ bỏ nhiều lần để đạt được nhiều hơn. Chúng ta phải đào tạo chính mình liên tục, để bản thân không ngừng nhận ra những thiếu sót, khắc phục và vượt qua những điều chưa hoàn thiện đó để bản thân khác biệt với những người xung quanh. Miễn là chúng ta luôn biết mục đích của mình là gì và thực sự muốn thay đổi chính mình, sự thăng hoa của bản thân sẽ được tìm thấy. Quá trình luôn quan trọng hơn kết quả, vì vậy, hãy chọn thái độ sống và phương pháp của riêng bạn, cuộc sống sẽ bớt đi những sự tiếc nuối và nhận được nhiều hơn những sự viên mãn, bình yên.

tìm kiếm mục đích sống

Khi thảo luận về mục đích của cuộc sống là gì, chúng ta cần làm rõ cái gọi là cuộc sống và mục đích. Đó không chỉ là lời giải thích được cung cấp bởi từ điển, mà còn cả ý nghĩa chúng ta dành cho những từ này. Cuộc sống bao gồm hành vi, suy nghĩ và cảm giác hàng ngày. Cuộc sống luôn phải đối mặt với sự đấu tranh, đau đớn, lo lắng, lừa dối và các công việc thường nhật. Cuộc sống là toàn bộ quá trình sinh tồn, mà ở đó, nó sẽ hiện diện cách chúng ta đối xử với mọi người, mọi thứ và đó là tất cả những gì chúng ta gọi là cuộc sống. Cũng như Rick Warren từng nói: “Bi kịch tồi tệ nhất không phải là cái chết, mà là một cuộc sống không có mục đích”. Khi bạn thực sự đam mê những gì bạn làm, thời gian dường như trôi nhanh hơn và bạn sẽ không phải bận tâm nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ. Bởi vì nhiệt huyết, hứng thú có thể cung cấp cho bạn năng lượng lâu dài và khi có đam mê rõ ràng, ranh giới giữa công việc và tận hưởng thường sẽ bắt đầu mờ đi.

Hãy nghĩ nhiều hơn nữa về mục đích. Nếu có bất cứ điều gì khiến trái tim bạn phải hát lên và tâm hồn bạn muốn tỏa sáng, hãy làm điều đó. Đã bao giờ, bạn phải kìm nén cảm xúc của chính mình khi không thể bày tỏ. Hoặc khi bạn muốn nói xin lỗi hay tha thứ cho người khác nhưng vẫn chưa làm? Trong cả hai trường hợp này, hãy mở lòng và để cho sự tổn thương của bạn được thể hiện. Chúng ta phải cảm nhận những cảm xúc chân thật nhất của chính mình, dù rằng điều đó có tồi tệ thế nào đi nữa. Đừng để những điều nhỏ nhặt gây ra phiền não, phá hỏng tâm trạng tốt nhất. Năng lượng quý giá của bạn nên được đặt vào những mục đích giá trị hơn để bạn có can đảm khám phá mọi thứ ở mức độ cao hơn. Khi chúng ta chân thành đánh giá cao và khám phá những điều đơn giản xung quanh, trạng thái tinh thần của chúng ta sẽ thay đổi. Hãy hào phóng và hết lòng yêu thương, lúc đó, cuộc sống chúng ta sẽ không có gì hối tiếc.

Đặt mục tiêu, phát triển kế hoạch và hành động cho phép chúng ta hoàn thành được nhiều điều quan trọng trong cuộc sống. Khi mọi người cảm thấy rằng cuộc sống không có định hướng và mục đích, chỉ vì họ không biết điều gì là quan trọng và giá trị của mình là gì, vậy nên họ chấp nhận những giá trị của người khác. Sống cho người khác nhìn, không hướng đến bản thân và chỉ vì những mối quan hệ giữa các cá nhân không lành mạnh, điều này có thể dẫn đến bi kịch.

Trở thành một người thay đổi thế giới là cách mạnh mẽ nhất để làm phong phú cuộc sống của chính bạn. Khi bạn bước vào một căn phòng, bạn có mỉm cười với người lạ không? Hay nó sẽ ngay lập tức tạo ra những cảm xúc tiêu cực? Năng lượng và mục đích của chúng ta có tác động rất lớn đến cách chúng ta sống, bạn phải có khả năng suy nghĩ nhiều hơn và nhiều hơn nữa để biết cách hào phóng với chính mình và dũng cảm khám phá tương lai. Giai đoạn khi biết mình muốn làm gì, đây là giai đoạn đấu tranh để trưởng thành. Ngay cả khi bạn đã 40, 50 tuổi và đạt nhiều thành tựu trong cuộc sống, cũng sẽ có lúc, bạn không biết thật sự những điều bạn muốn là gì. Trên thực tế, không ai có thể chắc chắn biết mình sẽ ở lại thế giới này trong bao lâu. Trong thời gian sống, chúng ta đã làm những điều quan trọng và cả không quan trọng. Những điều quan trọng mang lại ý nghĩa và hạnh phúc, trong khi những thứ quan trọng về cơ bản được sử dụng để “vượt qua thời gian”. Chìa khóa để xác định liệu chúng ta có thể duy trì lý tưởng của mình hay không là làm thế nào để đối mặt với những khó khăn không thể tránh khỏi. Chắc rằng, tất cả mọi thứ đều phải cần có sự đánh đổi và trả giá, dù đó là những hy sinh mà bạn sẽ phải sẵn sàng chịu đựng để nhìn thấy một đích đến tốt đẹp nhất.

“Sống cho người khác nhìn, không hướng đến bản thân và chỉ vì những mối quan hệ giữa các cá nhân không lành mạnh, điều này có thể dẫn đến bi kịch.”

Có nhiều người và nhiều cuốn sách luôn khuyên chúng ta nên có mục đích trong cuộc sống, nhưng tin rằng, đa số mọi người đều không biết mục đích thực sự là gì. Giống như một công ty cần phải có sứ mệnh hoặc mục đích, cá nhân chúng ta cũng cần phải tìm hiểu tại sao chúng ta tồn tại. Khi tìm ra mục đích thực sự của cuộc sống, mục đích đó sẽ tạo ra ý nghĩa. Đến lúc bạn bắt đầu nghĩ về mục đích thực sự của mình, bạn đã ở trên hành trình khám phá. Tất nhiên, mục đích là để tồn tại trong sâu thẳm trái tim của mỗi người, và phải mất rất nhiều thời gian, công sức để tìm thấy. Nhưng hãy luôn nhớ rằng, chúng ta chỉ có thể thực sự thành công khi theo đuổi mục tiêu sống và có nhiệt huyết thực sự. Thành công không phải là chìa khóa của hạnh phúc, mà hạnh phúc khi biết lắng nghe trạng thái của chính mình mới chính là chìa khóa để mở ra cánh cửa thành công.

Text: H.D | Graphic Design: Hoàng Khang | Illustration: Folio, Hurca

Con chỉ đi lầm một chút mà đã đi lệch lúc nào không hay

 Một đệ tử quyết tâm cầu đạo, xin học với một đạo sư. Sau thời gian học hành chăm chỉ, một hôm sư phụ có việc phải đi xa nên dặn học trò ở lại phải chăm lo tu hành. Học trò nghe theo lời thầy, thiền định sớm hôm không hề bê trễ. 

Vì nếp sống tu hành thanh bần, tu sĩ chỉ có độc một miếng khố che thân. Nhưng chiếc khố cứ bị chuột cắn rách hoài, nên tu sĩ cứ lâu lâu lại đi xin một mảnh vải che thân khác. Dân làng thấy vậy bèn biếu tu sĩ một con mèo để trừ lũ chuột. 

Tu sĩ đem con mèo về nuôi, từ đó chuột không dám lộng hành nữa. Nhưng tu sĩ lại phải lo thêm một phần ăn. Ngoài thực phẩm chay tịnh, tu sĩ phải xin thêm sữa để nuôi con mèo. Một tín đồ thấy vậy bèn tình nguyện dâng cúng tu sĩ một con bò cái để có sữa nuôi mèo. Tu sĩ vui vẻ nhận con bò. Nhưng nuôi được mèo lại không có rơm cho bò ăn. 

Do đó ngoài thức ăn khất thực, người tu sĩ lại phải xin thêm rơm về nuôi bò. Dân làng thấy vậy bèn biếu tu sĩ một mảnh đất và một dụng canh nông để tu sĩ trồng trọt nuôi bò. Tu sĩ ra công cày cấy, rau trổ thật nhiều, bò ăn không hết phải mang bán ngoài chợ. Miếng đất thật màu mỡ sinh hoa màu quá nhiều phải mướn người làng đến làm giúp. 

Lạ thay miếng đất cứ thế sinh sôi nảy nở, trồng gì cũng tươi tốt và chả mấy chốc trở nên một đồn điền trù phú. Tu sĩ có nhiều hoa lợi bèn xây một đền thờ to lớn, đẹp đẽ, thuê thợ khác tượng, đúc chuông thật vĩ đại, nhưng thời gian tu hành không còn là bao. Vị tu sĩ phải lo trông nom đồn điền, phải lo sổ sách giao dịch buôn bán, kiểm soát nhân công trồng tỉa. Rồi có tiền bạc phải lo đầu tư bỏ vốn, mua thêm đất dai khai khẩn thêm nữa.



Một hôm sư phụ trở về, không trông thấy túp lều đơn sơ nữa mà thay vào đó là một ngôi đền tráng lệ, nô nức khách hành hương. Trong đền ồn ào những tiếng vừa cúng bái vừa buôn bán. Trông thấy sư phụ, tu sĩ mừng rỡ chạy ra chào. Sư phụ ôn tồn hỏi, tại sao lại có sự thay đổi như thế.

Tu sĩ trả lời: "Thưa thầy. Thật tâm con muốn tu hành nhưng lũ chuột cứ cắn rách áo hoài. Để bảo vệ cái áo, con  nuôi mèo, để có sữa cho mèo ăn con phải nuôi bò,và để có rau nuôi bò con phải canh tác. Rồi thì trúng mùa liên tiếp, sức con làm không xuể nên phải gọi thêm người làm giúp. Rồi thì buôn bán thành công, tiền bạc nhiều thêm, con phải đích thân trông nom mọi việc. Sau đó con cho xây cất đền thờ to tát, đúc tượng thật vĩ đại, con còn mướn người việc cúng tế nhang đèn cẩn thận."

Sư phụ thở dài:"Xây cất đền thờ thật to để bị trói buộc chứ nào phải giải thoát, tụ tập tín đồ cho đông, ồn ào phúc tạp chỉ gây trở ngại cho việc thanh tu. Chì vì một cái khố rách mà con đã đi thật xa, xa hẳn con đường mà ta đã chỉ dạy nhằm đạt được giải thoát. Con chỉ đi lầm một chút mà đã đi lệch lúc nào không hay. Trói buộc vào những thứ đõ rồi làm sao có thể thoát được""

Trích: Hành trình về phương Đông - Nguyên Phong

Friday, August 22, 2025

Thân ai nấy lo

 Đi làm rồi mới hiểu: thế giới không xoay quanh ta, mà xoay quanh cơ chế.



Khi còn đi học, mọi thứ được thiết kế để khiến ta cảm thấy mình là trung tâm. Có thầy cô dõi theo sự tiến bộ, có điểm số minh bạch, có lời khen chê ngay lập tức. Nhưng thế giới đi làm là một hệ thống lạnh lùng. Nó không phản hồi cảm xúc. Nó không chấm điểm từng cố gắng. Và nó không có nghĩa vụ phải công bằng. Đó là cú va đầu tiên.


Đi làm rồi mới hiểu, người ta không quan tâm bạn là ai, mà quan tâm bạn giải quyết được vấn đề gì. Bạn có thể là một người tốt, thật thà, dễ thương, nhiệt tình — nhưng nếu bạn không giúp công việc chạy nhanh hơn, dòng tiền trôi mượt hơn, thì bạn chỉ là người “vui vẻ”. Và sự vui vẻ ấy không có vị trí rõ ràng trong sơ đồ tổ chức.


Đi làm rồi mới hiểu, những mâu thuẫn trong môi trường công sở không đến từ đạo đức hay nhân cách, mà đến từ xung đột lợi ích, mức độ ưu tiên, áp lực KPI, giới hạn thời gian, và tính khí cá nhân bị ép trong khung máy móc. Sự tử tế không đủ để làm người khác tử tế lại. Và sự thật là: không ai có nghĩa vụ phải dễ thương với bạn.


Đi làm rồi mới hiểu, bản thân không đặc biệt. Vì ai cũng từng là “học sinh giỏi”, từng có mơ mộng riêng, từng nghĩ mình sẽ làm điều lớn lao. Nhưng văn phòng không phải phim điện ảnh, công việc không viết kịch bản theo cá tính bạn. Nó là một chuỗi lặp lại, ổn định, rối rắm, và đòi hỏi năng lực thích nghi hơn là tỏa sáng.


Đi làm rồi mới hiểu, không ai trả tiền cho sự cố gắng chưa thành kết quả. Và người ta sẵn sàng đánh giá bạn chỉ qua thu nhập, chức danh, hoặc thái độ họ nghe kể lại từ người khác. Rất ít ai có thời gian đào sâu ngọn ngành để hiểu bạn là người như thế nào. Vậy nên, càng lớn, bạn càng phải học cách làm rõ bản thân trên bề mặt — vì sự mơ hồ sẽ bị người khác tự động diễn giải theo cách họ muốn.


Đi làm rồi mới hiểu, nhiều người chẳng xấu gì, nhưng mệt mỏi. Họ không phản bội bạn, họ chỉ sống theo cách giảm rủi ro cho bản thân họ. Cái gọi là “hai mặt” đôi khi chỉ là mặt trước dành cho hòa bình, mặt sau dành cho phòng thân. Và để sống được, bạn cũng phải có một lớp mặt nạ vừa đủ dày.


Đi làm rồi mới hiểu, công bằng là thứ không có sẵn. Nó cần bạn giỏi hơn, lạnh hơn, biết đúng lúc nín, đúng lúc bung, và biết đánh giá mình không phải bằng công sức bỏ ra, mà bằng giá trị tạo ra so với hệ quy chiếu chung.


Cuối cùng, đi làm rồi mới hiểu, không ai nợ ta một đời tử tế. Nhưng ta có thể tự nợ mình một cách sống thông minh hơn, vững vàng hơn, và ít kỳ vọng vào bên ngoài hơn. Bởi vì càng ít kỳ vọng, càng dễ hành động. Và càng hành động tốt, càng đỡ lệ thuộc vào đánh giá của bất kỳ ai.


Chào mừng bạn đến với thế giới thật. Nó không dễ chịu. Nhưng nếu hiểu đúng cách, nó cũng không đến mức bất công.


**

Một quyển sách với những góc nhìn thú vị về các mối quan hệ trong xã hội - Sách - Thân Ai Nấy Lo - Sự thật về tình yêu, tình thân và bản chất con người

Sách có tại Shopee: https://s.shopee.vn/9KXU5MxOiM

Những câu chuyện đằng sau nụ cười

 Tui quen bạn này. EQ của bạn cao cực 🙂



Có một hôm anh sếp đối tác cùng đi ăn, cầm nhầm cốc nước của bạn lên uống một ngụm.


Uống xong, anh mới ngờ ngợ nhận ra. Anh xin lỗi rối rít.


Bạn vui vẻ đáp, có nhầm gì đâu anh, cốc này em cố tình rót cho anh đấy mà.

Ai cũng bớt ngượng.


Sau này khi nói về câu chuyện đấy, anh sếp khen bạn “nhảy số nhanh thật”, cứu anh một pha mất mặt.


Bạn bảo ngày xưa bạn đi thử việc chỗ ông sếp Nhật. Có một lần tương tự khách hàng cầm nhầm cái đĩa của bạn. Họ xin lỗi, bạn bảo không sao. Họ chu đáo lấy cho bạn cái đĩa khác.

Hôm sau bạn bị cho nghỉ việc.


Tui lại quen một bạn này.


Trong túi bạn lúc nào cũng có kẹo. Kẹo ngon lắm.


Thi thoảng bạn lại mang ra mời mọi người.


Có một lần cô em ở bộ phận khác bị hạ đường huyết, bạn nhanh nhẹn móc túi kẹo ngọt của mình ra, xé vỏ rồi đưa cho. Bạn dặn cô bé nghỉ ngơi một tí đi công việc để anh hỗ trợ.


Hôm sau bạn trở thành idol của cả công ty, con trai mà chu đáo quá thể.

Bạn từng bị bạn gái chia tay vì vô tâm vụng về.

Hai người đi chơi cùng nhau, cô ấy chóng mặt, bạn chỉ biết đứng như trời chồng mặc kệ, để cô ấy tự sang đường, tự vào siêu thị mua kẹo, rồi tự tới bệnh viện kiểm tra.

Sau khi níu kéo cô ấy không thành, trong túi bạn lúc nào cũng có kẹo.


Có bạn kế toán mới vào, ngay trong tuần đầu tiên đã tách xong chi phí doanh thu của cả chục bộ phận chồng chéo trong công ty.


Lượng công việc này, trước đấy thuê kế toán ngoài, người ra báo một tháng làm việc và tiền công dăm chục triệu.


Ngay tuần thứ hai bạn đã mở liên tiếp mấy buổi thuyết trình hướng dẫn sử dụng bảng biểu, để “anh chị em hạn chế điền sai số liệu”.


Slide trình chiếu đẹp lung linh. Vừa hài hước vừa dễ thương, lại dễ hiểu. Đi học xong về mọi người làm bảng biểu nhàn hẳn.


Mọi người thích lắm. Sếp bạn đề nghị cho bạn rút ngắn thời gian thử việc. Thử một tháng thôi chứ thử gì nhiều. Làm tốt thế này.


Có một hôm nói chuyện xàm giờ nghỉ, bạn bảo, lúc mới ra trường bạn bị đuổi việc tận mấy lần.


Lần nào không bị đuổi thì bị chê.

Bạn làm bảng biểu từ 1 tỏi nhầm thành 100 nghìn. Báo cáo ngày 3 phải gửi cho đối tác để thanh toán kịp thời, ngày 5 bạn mới nhớ ra rồi vội vàng gửi. Sai bung bét.


Sếp của bạn lúc ấy bảo cho bạn lên chính thức cho đúng luật. Nhưng nếu tháng sau vẫn làm ăn không ra gì thì tự xin nghỉ đi.


Tui cũng quen một bạn. Bạn này ai cũng quý.


Trong nhà bạn luôn đầy tủ hoa quả đồ ăn vặt. Chẳng bao giờ đói được. Nửa đêm buồn mồm vẫn có đồ ăn, thích gì ăn đó.


Bạn không gầy nổi. Bạn bè bạn cũng không gầy nổi.

Tui thích qua nhà bạn nhất trong đám bạn bè quen biết. Tại nhiều đồ ăn ngon.

Có lần bạn kể, hồi xưa đi làm bán hàng, ông chủ nợ lương, nửa đêm về tới phòng trọ đói mờ mắt nhưng không có gì ăn được.


Trong tủ lạnh chỉ còn mỗi hai quả mướp đắng với mấy thìa đường. Gas thì hết rau thì héo.


Bạn ăn mướp đắng chấm đường, vừa ăn vừa khóc.

Khát khao lớn nhất của bạn là kiếm thật nhiều tiền để có hẳn một tủ đựng đồ ăn. Không còn phải đói thêm lần nào nữa.


Những bạn ấy, đi ra đường ai cũng khen tháo vát chỉn chu. Giỏi giang.

Thi thoảng còn được người này người nọ lấy làm tấm gương để noi theo.

Nhưng họ từng ngu ngốc. Từng kém cỏi vụng về.


Cũng từng sống cuộc đời của họ bằng những nỗ lực không thể vô dụng hơn được nữa.


________

Cre: Chà

“Tiền không mua được khí chất.”

 “Tiền không mua được khí chất.”

Nghe thì rất thanh cao. Nhưng thử hỏi – mấy ai giữ được đầu ngẩng cao khi ví rỗng, bụng đói, và áp lực cơm áo bủa vây?



Đừng hiểu sai – khí chất không phải là sự ngạo nghễ của kẻ có tiền, mà là năng lực giữ vững giá trị, sống đúng với bản thân, trong cả lúc thuận lợi lẫn gian truân.

Tiền không thể tạo ra khí chất. Nhưng nó là môi trường thuận lợi để khí chất được sống, được thở, được bộc lộ đúng cách. Còn thiếu tiền quá lâu – người ta vẫn có thể kiên cường, nhưng thường sẽ phải lựa chọn giữa sống đúng và sống sót.


1. Khi tiền không còn là nỗi lo, bạn sẽ sống khác


Tiền không làm bạn thông minh hơn, dũng cảm hơn hay đạo đức hơn.

Nhưng nó giúp bạn không cần cúi đầu vì những điều mình không tin.


Hãy thử tưởng tượng:


Bạn đi phỏng vấn công việc – với một tài khoản đủ sống 6 tháng. Bạn tự tin vì bạn không cần công việc bằng mọi giá.


Bạn đang trong một mối quan hệ độc hại – nhưng bạn có khả năng độc lập tài chính. Bạn có quyền lựa chọn rời đi.


Bạn nghe một lời mời hấp dẫn nhưng vô đạo đức. Tiền không ép bạn phải chấp nhận – vì bạn không sống dựa vào sự thương hại hay sợ hãi.


Đó không chỉ là tự do tài chính. Đó là tự do nội tâm.

Và từ tự do đó, khí chất bắt đầu hình thành.


2. Nhưng đừng vội kết luận: không có tiền thì không có khí chất


Khí chất không phải là đặc quyền của người giàu.

Có những người gần như chẳng có gì trong tay, vẫn giữ được cách hành xử đầy bản lĩnh. Họ không gắt gỏng, không toan tính, không xu nịnh – dù đang phải vật lộn với cuộc sống.


Thế nhưng, phải thừa nhận một sự thật: nghèo đói kéo dài dễ làm con người ta kiệt quệ trước khi kịp rèn luyện khí chất.


Bạn có thể mạnh mẽ ngày một, ngày hai. Nhưng khi mỗi sáng tỉnh dậy là một cuộc đua sinh tồn – thì mọi giá trị sống cũng dễ bị đưa lên bàn cân.


3. Khí chất thật – không nằm ở ví tiền, mà ở cách bạn cư xử khi không có gì… và khi có tất cả


Có người giàu lên liền huênh hoang, coi thường người khác. Đó không phải khí chất – mà là bản ngã được thổi phồng bằng vật chất.


Có người chưa có tiền, nhưng luôn tự trọng, không hèn yếu, không vay mượn phẩm giá để được thừa nhận. Đó là khí chất đang được rèn giũa trong im lặng.


Morgan Housel – trong cuốn “Tâm lý học về tiền” đưa ra một góc nhìn rất tinh tế:


“Sự giàu có không phải là thứ bạn nhìn thấy – mà là sự lựa chọn bạn có thể đưa ra khi không bị nỗi sợ chi phối.”


Điều này thay đổi cách ta nhìn về khí chất.


Bởi vì khí chất không đến từ việc bạn có bao nhiêu tiền, mà từ việc bạn kiểm soát được cảm xúc và lựa chọn của mình khi đứng trước đồng tiền.


Không ít người có rất nhiều tiền, nhưng sống trong bất an, sợ hãi và so sánh. Cũng có người chưa sở hữu bao nhiêu, nhưng biết rõ thế nào là “đủ”, và không đánh đổi giá trị sống để làm giàu bằng mọi giá.

(Bạn có thể khám phá thêm những góc nhìn tâm lý rất hay về tiền bạc trong cuốn "Tâm lý học về tiền": https://tinyurl.com/tam-lyhoc-ve-tie)


4. Vì vậy, hãy kiếm tiền – nhưng không phải để hơn người, mà để đừng đánh mất chính mình


Kiếm tiền không khiến bạn trở nên thấp kém hay thực dụng – nếu bạn hiểu mục đích là tự do, không phải phô trương.


Giữ tiền không khiến bạn ích kỷ – nếu bạn hiểu tiền là công cụ để bạn sống đúng, sống tử tế, và sống có giới hạn.


Dùng tiền không khiến bạn xa rời khí chất – miễn là bạn nhớ: tiền chỉ là phương tiện, không phải bản sắc.


✅ Tóm lại

Tiền nuôi tự do. Tự do nuôi khí chất. Khí chất nuôi phẩm giá.


Tiền không phải là thứ cao quý nhất. Nhưng nếu bạn từng sống thiếu nó đủ lâu, bạn sẽ hiểu – có những khí chất chỉ có thể nở rộ khi bạn không còn quá sợ ngày mai.


Vì vậy, nếu bạn còn trẻ, hãy học cách kiếm tiền một cách thông minh.

Không phải để mua thêm đồ hiệu.

Mà để không phải bán rẻ chính mình.

Thursday, July 31, 2025

Bí Ẩn Của Lửa Nghỉ

Vì Sao Món Kho Ngon Vượt Trội Khi Tắt Bếp Giữa Chừng?



Bạn có bao giờ thắc mắc tại sao món thịt kho của các cụ ta ngày xưa - nấu trên bếp than âm ỉ - luôn thấm đều và ngon hơn món kho nấu trên bếp gas/bếp từ hiện đại? Hoặc vì sao những quán ăn gia truyền lâu đời luôn có món kho đậm đà hơn hẳn, dù bạn dùng đúng công thức, đúng nguyên liệu? Bí mật không nằm ở gia vị "độc quyền" hay "bí kíp gia truyền" mà chính là kỹ thuật "lửa nghỉ" - một phương pháp cổ xưa mà các đầu bếp hiện đại đang quên lãng! 🔥


🧪 Hiện Tượng "Áp Suất Ngược" - Khoa Học Đằng Sau Bí Quyết Lửa Nghỉ


Giáo sư Nguyễn Minh Tuấn, chuyên gia nghiên cứu về vật lý thực phẩm, giải thích: "Khi món kho đang sôi, các phân tử trong thực phẩm (thịt, cá, đậu...) đang giãn nở vì nhiệt. Nếu tiếp tục đun sôi liên tục, các gia vị chỉ bám bề mặt mà khó thấm sâu vào trong. Ngược lại, khi tắt bếp giữa chừng, xảy ra hiện tượng 'áp suất ngược' - thực phẩm co lại khi nguội và 'hút' nước sốt vào bên trong như miếng bọt biển!"


Nghiên cứu của Đại học Khoa học Ẩm thực Tokyo đã chứng minh: cùng một công thức thịt kho, nhóm áp dụng kỹ thuật "lửa nghỉ" (tắt bếp 10 phút giữa chừng) có độ thấm gia vị sâu hơn 2,8 lần so với nhóm nấu liên tục!


Đây không phải là phát hiện mới. Thực tế, tổ tiên người Việt đã biết đến hiện tượng này từ hàng trăm năm trước. Các cụ gọi đó là "để thịt/cá nghỉ ngơi" hoặc "để nó thở" - cách diễn đạt dân gian nhưng ẩn chứa trí tuệ khoa học sâu sắc. 🧠


🔍 Ba Giai Đoạn Thần Kỳ Của "Lửa Nghỉ"


Quá trình "lửa nghỉ" xảy ra qua 3 giai đoạn khoa học thú vị:


Giai Đoạn "Co Giãn Nhiệt": Khi tắt bếp, nhiệt độ giảm dần từ ~100°C xuống ~85°C. Trong khoảng 3-5 phút đầu, các sợi protein trong thịt/cá bắt đầu co lại, tạo hàng nghìn "kênh vi mô" - như những đường hầm siêu nhỏ cho nước sốt thấm vào. Trong khi đó, các phân tử dầu/mỡ trên bề mặt đang "đóng rắn" nhẹ, tạo một lớp màng mỏng giữ hương vị.


Giai Đoạn "Cân Bằng Thẩm Thấu": Từ phút thứ 5-8, xảy ra hiện tượng "cân bằng thẩm thấu" - nồng độ gia vị bên ngoài cao hơn sẽ di chuyển vào bên trong thực phẩm (nơi nồng độ thấp hơn). Các phân tử gia vị theo những "kênh vi mô" di chuyển sâu vào bên trong - điều không thể xảy ra khi đang sôi vì áp suất bên trong đang đẩy ra ngoài!


Giai Đoạn "Tái Cấu Trúc Hương Vị": Từ phút thứ 8-10, các hợp chất hương vị bên trong thực phẩm phản ứng với gia vị mới thấm vào, tạo ra những hợp chất hương vị phức tạp hơn. Điều này giải thích vì sao món kho có "lửa nghỉ" luôn có độ sâu hương vị vượt trội - thứ mà các đầu bếp gọi là "hậu vị" - cảm giác ngon kéo dài trong miệng.


🍲 Kỹ Thuật "Lửa Nghỉ" Chuẩn Xác Cho Từng Loại Món Kho


Không phải cứ tắt bếp bừa là được! Các đầu bếp chuyên nghiệp áp dụng kỹ thuật "lửa nghỉ" theo công thức chính xác cho từng loại nguyên liệu:


Thịt Lợn/Heo Kho (thịt ba chỉ, thịt chân giò...):

Thời điểm tắt bếp: Sau khi đã kho sôi ở lửa vừa trong 20 phút

Thời gian nghỉ: 10-12 phút (đậy kín nắp)

Tiếp tục kho: Thêm 15-20 phút ở lửa nhỏ

Hiệu quả: Thịt mềm mà không nát, màu nâu đỏ tự nhiên không cần nước màu


Cá Kho (cá lóc, cá thu, cá ngừ...):

Thời điểm tắt bếp: Sau khi nước kho sôi lăn tăn được 10 phút

Thời gian nghỉ: 7-8 phút (đậy kín nắp)

Tiếp tục kho: Thêm 5-7 phút ở lửa nhỏ liu riu

Hiệu quả: Cá thấm gia vị mà vẫn nguyên miếng, không bị vỡ nát


Trứng Kho (trứng vịt, trứng gà...):

Thời điểm tắt bếp: Sau khi nước kho sôi được 15 phút

Thời gian nghỉ: Đặc biệt dài - 15-20 phút (đậy kín nắp)

Tiếp tục kho: Chỉ cần đun sôi lại 2-3 phút rồi tắt bếp


Đậu Hũ/Đậu Phụ Kho:

Thời điểm tắt bếp: Ngay khi nước kho vừa sôi được 5 phút

Thời gian nghỉ: 10 phút (đậy kín nắp)

Tiếp tục kho: 7-10 phút ở lửa rất nhỏ

Hiệu quả: Đậu hút nước kho mà không bị vỡ, giữ được hình dạng


❌ Ba Sai Lầm "Chết Người" Khi Áp Dụng Kỹ Thuật Lửa Nghỉ


Nhiều người thử áp dụng nhưng vẫn thất bại vì mắc phải những sai lầm sau:

Mở Nắp Khi Đang Nghỉ: Đây là sai lầm "tử hình" cho món kho! Khi mở nắp, nhiệt độ giảm đột ngột phá vỡ quá trình thẩm thấu tự nhiên. Hơi nước bốc hơi mang theo các hợp chất thơm bay mất, đồng thời không khí lạnh tạo "cú sốc nhiệt" khiến thực phẩm co lại quá nhanh, gia vị không kịp thấm đều.


Kho Cạn Nước Trước Khi Nghỉ: Nhiều người để nước kho cạn quá trước khi tắt bếp. Kỹ thuật "lửa nghỉ" yêu cầu đủ nước sốt/nước kho (ngập khoảng 2/3 thực phẩm) để quá trình thẩm thấu diễn ra hiệu quả. Nếu quá ít nước, thực phẩm chỉ thấm cục bộ, không đều.


Nghỉ Quá Lâu Hoặc Quá Ngắn: Thời gian nghỉ tối ưu là 7-12 phút (tùy loại thực phẩm). Nghỉ dưới 5 phút, hiện tượng thẩm thấu chưa hoàn thành; nghỉ quá 20 phút, nhiệt độ giảm quá thấp khiến mỡ/dầu đóng rắn, khi đun lại sẽ tạo hiện tượng "sốc nhiệt" làm vỡ cấu trúc thực phẩm.


🔥 Ứng Dụng Kỹ Thuật "Lửa Nghỉ" Trên Các Loại Bếp Hiện Đại


Làm thế nào để áp dụng kỹ thuật cổ xưa này trên các loại bếp hiện đại? Đây là hướng dẫn chi tiết:


Bếp Gas: Đơn giản nhất - chỉ cần tắt bếp hoàn toàn trong thời gian nghỉ. Sau khi nghỉ đủ thời gian, bật lửa nhỏ hơn trước (khoảng 1/3 công suất ban đầu).


Bếp Từ: Bếp từ có đặc điểm ngắt nhiệt đột ngột, nên cần điều chỉnh đặc biệt. Trước khi tắt bếp, giảm công suất xuống mức thấp nhất trong 1 phút, sau đó mới tắt hoàn toàn. Khi bật lại, sử dụng công suất thấp (mức 2-3 trên thang điểm 9).


Bếp Điện: Loại bếp này giữ nhiệt rất lâu. Thay vì tắt hoàn toàn, hãy chuyển sang mức nhiệt thấp nhất trong thời gian "nghỉ". Sau đó, tăng lên mức trung bình-thấp để tiếp tục kho.


Nồi Cơm Điện/Nồi Áp Suất Điện: Đây là "vũ khí bí mật" cho kỹ thuật lửa nghỉ! Chuyển sang chế độ "Giữ ấm" trong thời gian nghỉ, sau đó quay lại chế độ nấu bình thường. Đặc biệt hiệu quả với Instant Pot và các nồi đa năng có chế độ "Sauté" điều chỉnh được nhiệt độ.


💡 Chiến Lược "Lửa Nghỉ" Cho Người Bận Rộn


Không có thời gian canh chừng? Các đầu bếp chuyên nghiệp đã phát triển chiến lược "nước đôi" cho người bận rộn:


Phương Pháp "Kho Đêm": Kho thực phẩm sôi trong 15-20 phút vào buổi tối, sau đó tắt bếp hoàn toàn, đậy kín nắp và để qua đêm. Sáng hôm sau, đun sôi lại trong 10-15 phút. Thời gian nghỉ kéo dài tạo hiệu ứng thẩm thấu sâu đặc biệt, đồng thời các enzyme tự nhiên có thời gian làm mềm thực phẩm.


Kỹ Thuật "Lửa Nghỉ Kép": Thay vì một lần nghỉ dài, áp dụng 2-3 lần nghỉ ngắn (mỗi lần 5 phút). Phương pháp này mô phỏng hiệu quả của bếp than truyền thống, tạo nhiều chu kỳ "co-giãn" cho thực phẩm, giúp thấm đều hơn.


Phương Pháp "Thảo Mộc Hỗ Trợ": Thêm các loại thảo mộc chứa enzyme tự nhiên (gừng, riềng, lá chanh) vào lúc bắt đầu "lửa nghỉ". Các enzyme này hoạt động tích cực nhất ở nhiệt độ 60-85°C - chính là khoảng nhiệt độ trong thời gian nghỉ!


🏆 Năm Dấu Hiệu Nhận Biết Món Kho Áp Dụng "Lửa Nghỉ" Thành Công


Làm sao biết món kho của bạn đã thành công với kỹ thuật "lửa nghỉ"? Đây là 5 dấu hiệu không thể nhầm lẫn:


Màu Sắc Đồng Đều: Thực phẩm có màu đồng đều từ trong ra ngoài, không có hiện tượng "lõi trắng" (bên ngoài nâu, bên trong nhạt).


Cấu Trúc Nguyên Vẹn: Thịt/cá/đậu giữ được hình dạng nguyên vẹn, không bị nát vụn dù đã rất mềm khi đưa đũa vào.


Nước Kho Sánh Mịn: Nước kho có độ sánh tự nhiên mà không cần thêm bột năng/bột gạo, không bị tách lớp dầu.


Vị Thấm Sâu: Khi cắn miếng thịt/cá, vị mặn-ngọt-umami cảm nhận được ngay cả ở phần giữa, không chỉ ở bề mặt.


Hậu Vị Kéo Dài: Sau khi nuốt, hương vị vẫn còn đọng lại trong miệng 15-20 giây - dấu hiệu rõ ràng của món kho đã thấm sâu và cân bằng.


"Trong nghệ thuật nấu món kho, kiên nhẫn không chỉ là đức tính mà là nguyên liệu quan trọng nhất. Bếp lửa cần nghỉ ngơi cũng như tâm hồn ta cần tĩnh lặng - chính trong những khoảnh khắc tưởng chừng 'không làm gì cả' ấy, phép màu lại âm thầm diễn ra." 🍲


Bạn đã từng áp dụng kỹ thuật "lửa nghỉ" cho món kho chưa? Hãy chia sẻ kinh nghiệm của bạn trong phần bình luận cùng Chef Ngọc Tâm  nhé!


Thái Ngọc Tâm 

━━━━━━━━━━━

Chef. Creator. Culinary Artist



Saturday, July 12, 2025

MỘT ĐẤT NƯỚC, HAI TÂM HỒN?





Một người miền Bắc lần đầu vào Sài Gòn có thể thấy người ta nói năng bỗ bã, ăn mặc thoải mái, sống nhẹ như mưa bụi. Một người Nam ra Hà Nội, bối rối với những “dạ – vâng – anh – chị – em – cháu – cô – chú – bác – thưa – gửi” lắt léo như mê cung. Họ đều ở Việt Nam. Nhưng có lúc, họ không nghĩ vậy.


Sau gần nửa thế kỷ thống nhất, người Việt vẫn chia hai trong ngôn ngữ, giao tiếp, tư duy, quan niệm sống và đôi khi, trong niềm tin. Đó không chỉ là sự khác biệt vùng miền thông thường, mà là một khoảng cách tinh thần, có khi sâu hơn cả một đường biên giới. Bài viết này không nhằm phán xét, cũng không muốn làm trầm trọng thêm chia rẽ. Nó là một cuộc chiếu đèn thẳng thắn và nhân văn vào một hiện thực thầm lặng: Thống nhất đất, chưa thống nhất lòng.


Sự khác biệt giữa người Bắc và người Nam không phải là chuyện mới sau năm 1975. Nó là kết quả của những tầng lớp lịch sử chồng lên nhau, qua các đợt di cư, chiến tranh, thay đổi chính thể và va đập văn hóa kéo dài hàng thế kỷ.


Miền Nam, vùng đất của sự khai phóng. Từ thế kỷ 17, những cư dân miền Trung vào Nam khai hoang vùng đất mới không vua chúa, không nghi lễ khắt khe. Họ sống linh hoạt, phóng túng, khoan dung, thực tế và nhẹ nhõm.


Miền Bắc, vùng đất của thiết chế và nghi lễ. Là trung tâm của các triều đại phong kiến, miền Bắc phát triển một văn hóa giàu tính quy phạm, lễ nghĩa, và đề cao trật tự.


Từ 1954–1975, hai miền phát triển theo hai hệ tư tưởng. Miền Bắc sống dưới mô hình XHCN tập thể hóa; miền Nam sống theo kinh tế thị trường, truyền thông tư nhân, ảnh hưởng phương Tây. Hai thế hệ lớn lên trong hai nhịp tim văn hóa khác nhau và vết rạn ấy chưa bao giờ lành hoàn toàn.


Người Bắc quen nói vòng, nói khéo, “ý tại ngôn ngoại” điều quan trọng thì giấu trong lớp sương mù lịch thiệp.


Người Nam nói thẳng, nói thật, chêm “trời đất ơi”, “muốn xỉu” như kiểu trò chuyện bên quán cóc, cởi mở và đầy biểu cảm.


Sự khác biệt này không xấu. Nó phản ánh hai truyền thống:

Miền Bắc, tư duy Khổng học, trọng thứ bậc.

Miền Nam, tư duy khai phóng, dân dã và bình dân.


Một người Bắc ngạc nhiên khi được hỏi: “Chú ăn cơm chưa?” không biết là người Nam đang thể hiện sự quan tâm và gọi chú để thể hiện sự thân mật. Người Bắc lại nghĩ là chú em nên khó chịu.

Một người Nam bối rối khi nghe một cuộc trò chuyện toàn “dạ vâng ạ” mà vẫn… chưa hiểu ý chính nằm ở đâu.


Người Bắc: thành công là có chức, có bằng, có quan hệ trong hệ thống.

Người Nam: thành công là sống thoải mái, kiếm được tiền, có bạn, có niềm vui.


Ở miền Bắc, “cháu ông nọ”, “con bà kia” có thể là tấm thẻ bảo hành xã hội. Ở miền Nam, người ta quý “thằng đó tự thân mà lên, giỏi thiệt”.


Người Bắc chọn nhà nước làm trung tâm an toàn. Người Nam chọn tiệm nước, chợ búa, phố phường làm nơi sinh sống, giao dịch.


Cả hai đều phản ánh những chiến lược sinh tồn hợp lý nhưng va chạm nhau khi cùng chen vào không gian chung mà không hiểu bản đồ của người kia.


Chúng ta không đánh nhau, không cãi nhau nhưng lại có hàng ngàn va chạm thầm lặng mỗi ngày:

Hôn nhân Bắc – Nam: bất đồng từ cách xưng hô đến cách dạy con.

Đồng nghiệp: người thì cho rằng “làm việc phải chuẩn mực”, kẻ khác lại muốn “thoải mái, miễn xong việc”.

Hội đồng hương, nơi người ta né xung đột bằng cách… rủ nhau về đúng “phe mình”.


Nguy hiểm hơn cả là những kỳ thị không tên, kiểu:

“Dân Bắc vào hay giành việc.”

“Dân Nam chỉ giỏi ăn chơi.”

Những định kiến ấy, khi lặp đi lặp lại, trở thành bức tường vô hình chắn giữa những con người cùng quốc tịch, cùng tổ tiên, cùng một ngôn ngữ (mà hóa ra không cùng cách nói).


Có những câu nói tưởng chừng vô thưởng vô phạt nhưng lại phản ánh cả một hệ hình tư duy xã hội.


Ví dụ câu quen thuộc nơi miền Bắc:

“Mày biết bố mày là ai không?”

Không chỉ là sự phô trương quyền lực kiểu gia trưởng, thiếu văn hoá, trịch thượng mà còn ẩn chứa tinh thần tôn ti, thứ bậc và quan hệ bảo kê, vốn ăn sâu trong xã hội lấy “địa vị làm thước đo”.


Người miền Nam, vốn sống trong môi trường cởi mở hơn, nghe câu ấy sẽ ngớ người ra:

“Ủa, ủa, sao biết bố mày là ai?”


Hay như chiếc nón cối, một vật dụng quá quen thuộc với cán bộ miền Bắc sau 1954, vào Nam lại trở thành biểu tượng khó chịu. Bởi vì với nhiều người miền Nam, nón cối từng gắn với hình ảnh của sự kiểm soát, khẩu hiệu, mệnh lệnh và… tem phiếu, là sự thống trị và một thời kỳ nghèo đói, thiếu thốn khó quên.

Nó không còn là cái nón, mà là một ký ức.


Những hình ảnh như vậy không phải để phân biệt, mà để hiểu rằng:

Có những đồ vật, ngôn từ, cách nói… mang theo ký ức tập thể mà mỗi miền gánh mang một cách rất khác nhau.


Và khi chúng ta bỏ qua ý nghĩa biểu tượng trong lịch sử người kia, chúng ta dễ giẫm lên những vết thương mà mình không nhìn thấy.


Để giải quyết tình trạng này cố gắng không đồng hóa, chỉ cần thấu hiểu


Không cần phải giống nhau. Chỉ cần không chê nhau khi khác nhau.


Thống nhất không phải là cùng ăn một món, nói cùng một kiểu, mặc cùng một đồng phục. Thống nhất là:

Biết người kia đang nói theo ngữ pháp vùng miền của họ.

Biết “bỗ bã” chưa chắc là vô lễ.

Biết “nói khéo” chưa chắc là thủ đoạn.


Chúng ta không cần một “tiêu chuẩn văn hóa Việt thống nhất”, điều đó chỉ làm nghèo đi bản sắc. Chúng ta cần học cách dịch tâm hồn nhau, như người học ngoại ngữ, không phải để sửa lỗi, mà để đọc được tình cảm qua khác biệt.


Ngoài những lý do trên, còn có lý do chính trị


Không phải chỉ vì ngôn ngữ, món ăn hay cách xưng hô mà người Việt hai miền có lúc thấy “lạ” nhau. Còn một tầng sâu hơn, âm ỉ hơn: vết thương chính trị chưa bao giờ lành hẳn.


Người miền Nam, hoặc đúng hơn là một phần lớn người từng sống trong thể chế Việt Nam Cộng Hòa, có lý do để không xem “giải phóng” là giải phóng.

Với họ, 30.4.1975 không hẳn là ngày độc lập, mà là ngày mất mát. Không chỉ mất chính quyền, mà mất cả nếp sống, sách vở, trí nhớ tập thể. Những tiệm sách bị đốt. Hàng ngàn văn hoá phẩm bị tiêu huỷ. 

Nhiều cửa hiệu, doanh nghiệp bị tịch thu

Những viên chức, quân nhân chế độ cũ bị đi “học tập cải tạo”. Hàng trăm người đã chết nơi rừng sâu, nước độc vì thiếu ăn và bịnh tật.

Những gia đình bị đưa đi “kinh tế mới”, rời thành thị về rừng sâu.

Những người bị gắn “lý lịch xấu”, và từ đó con cái không thể vào đại học, không được làm công chức.

Biết bao nhiêu gia đình bị ly tán, biết bao nhiêu người bỏ mình nơi biển sâu trong hành trình vượt biển.

Đó không chỉ là chính sách, mà là những hình phạt tinh thần kéo dài cả thế hệ.

Và trong khi ấy, một số người miền Bắc tin rằng họ đang làm “sứ mệnh cách mạng”, mang ánh sáng chủ nghĩa xã hội vào miền Nam. 

Cái “ánh sáng” ấy, với người bên kia, có khi chỉ là đèn dầu soi tem phiếu.


Chúng ta không cần phải thống nhất quan điểm lịch sử. Nhưng cần thống nhất ở một điều: lắng nghe nỗi đau của nhau.


Khi người miền Bắc nói về “thành tựu thống nhất”, hãy để họ nói.

Khi người miền Nam nhắc lại những mất mát, đừng bảo họ “chống phá” là “phản động”

Bởi im lặng về tổn thương không làm nó biến mất, chỉ khiến nó hóa đá.


Việt Nam là một dải đất dài, nhiều tiếng nói, nhiều tạng khí, và nhiều vết đau lịch sử. Nhưng khi miền Bắc khóc vì miền Trung lũ lụt, miền Nam đau vì Hà Nội dịch giã, đó là lúc tim ta cùng đập.


Một đất nước: nhiều tâm hồn.

Một dân tộc: nhiều bản thể văn hóa.

Và đó không phải là vấn đề.

Miễn là chúng ta không khước từ nhau, không ép nhau giống nhau, không coi nhau là lạ.


Thống nhất thật sự không nằm ở bản đồ. Nó nằm ở một khoảnh khắc nhỏ: Khi một người Bắc nghe giọng miền Nam mà mỉm cười. Và một người Nam nghe chất giọng miền Bắc mà thấy… cũng là quê hương mình.

Monday, July 7, 2025

Thiên Môn Sơn

 


Đây là một trong những con đường nổi tiếng và ngoạn mục nhất thế giới – con đường lên Thiên Môn Sơn (Tianmen Mountain Road), còn được gọi là “Con đường lên trời” (Heaven-Linking Avenue) tọa lạc tại Trương Gia Giới (Zhangjiajie), tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.

🏞️ Giới thiệu về Thiên Môn Sơn và con đường "99 khúc cua"

Địa điểm: Công viên rừng quốc gia Thiên Môn Sơn, Trương Gia Giới, Hồ Nam, Trung Quốc.

Chiều dài: Khoảng 11 km.

Số lượng khúc cua: 99 khúc cua – tượng trưng cho thiên đường trong tín ngưỡng Trung Hoa, nơi số 9 mang ý nghĩa thiêng liêng.

Độ cao chênh lệch: Từ 200 m lên tới gần 1.300 m trên mực nước biển.

Tên gọi "Heaven-Linking Avenue" bắt nguồn từ cảm giác như đường dẫn lên trời khi bạn di chuyển qua những đoạn dốc ngoạn mục, uốn lượn quanh núi đá dựng đứng.

💎 Điểm nổi bật & trải nghiệm đáng nhớ

Phong cảnh hùng vĩ: Cung đường uốn lượn quanh những vách núi đá vôi dựng đứng, xuyên qua rừng nguyên sinh, mây mù lãng đãng – là một tuyệt tác thiên nhiên kết hợp với kỳ công của con người.

Cổng trời Thiên Môn: Ở cuối con đường, bạn sẽ đến động Thiên Môn – một lỗ hổng tự nhiên khổng lồ xuyên qua núi, cao 131,5m, được mệnh danh là "Cổng Trời".

Cáp treo Thiên Môn: Một trong những hệ thống cáp treo dài nhất và dốc nhất thế giới (7,5 km), đưa du khách từ trung tâm thành phố lên đỉnh núi.

Skywalk bằng kính: Trên đỉnh núi, bạn có thể trải nghiệm con đường bằng kính treo lơ lửng trên vách đá – nơi khiến nhiều người phải "thót tim".


📸 Lý do bạn không thể bỏ qua nơi này:

Cung đường "99 khúc cua" là thiên đường cho các tay lái mạo hiểm, thường xuyên được lựa chọn trong các chương trình truyền hình, phim ảnh và các giải đua mạo hiểm.

Đây là một trong những địa điểm sống ảo "chất nhất" châu Á cho những tín đồ du lịch thích chinh phục thiên nhiên hùng vĩ.

st

Tuesday, May 20, 2025

Zalo...Zalo...Zalo...


 

Các bạn vẫn dùng Zalo mỗi ngày, nhưng có thể bạn không biết người sáng lập Zalo là ai.

Đó là chàng trai Việt Nam Vương Quang Khải, sinh năm 1979, đã sáng lập ra nền tảng Zalo của người Việt. Sau khi du học Hoa Kỳ theo học bổng VEF, Khải về Việt Nam vào năm 2007.
Anh đã xây dựng cổng thông tin Zing và dịch vụ nhắn tin Zalo.
Gần đây, Khải tập trung vào lĩnh vực AI, phát triển trợ lý Kiki và công nghệ xử lý giọng nói.
Vương Quang Khải có bằng kỹ sư Công nghệ thông tin từ Đại học Bách khoa Hà Nội, tốt nghiệp thạc sĩ Khoa học Máy tính tại Đại học Columbia, Hoa Kỳ.
Zalo là một ứng dụng nhắn tin nhanh đa nền tảng của Việt Nam.
Ngoài Việt Nam, ứng dụng Zalo còn được sử dụng tại các quốc gia như Hoa Kỳ, Nhật Bản, Hàn Quốc, Úc, Đức, Myanmar và Singapore.
Tháng 8.2012, Zalo ra mắt phiên bản thử nghiệm đầu tiên.
Tên gọi “Zalo = Zing + Alo ” là sự kết hợp của “Zing” - một chuỗi sản phẩm thành công trước đó của VNG trên nền tảng web - và “Alo” - lời chào quen thuộc khi nghe điện thoại ở Việt Nam.
Bốn tháng sau - 2013 - Zing Alo - Zalo - ra mắt phiên bản chính thức.
Tính đến hết tháng 10 năm 2024, Zalo có khoảng 77,6 triệu người dùng thường xuyên hàng tháng với khoảng gần 2 tỷ tin nhắn được gửi đi mỗi ngày. Hiện tại, Zalo đã phủ sóng khắp Việt Nam, kể cả các vùng hải đảo, các vùng sâu vùng xa, và hiện có mặt tại hơn 23 quốc gia trên thế giới.
Tính năng của Zalo
Tương tự các trang mạng xã hội phổ biến hiện nay như Facebook, Instagram, Zalo có rất nhiều tính năng như:
* Nhắn tin miễn phí
* Gọi điện miễn phí (gọi thoại và gọi video).
* Chia sẻ trạng thái (bạn có thể tự đăng trạng thái, bình luận trạng thái của bạn bè, thả cảm xúc, tuy nhiên Zalo chỉ cho phép bạn đọc bình luận của bạn bè mình).
* Chia sẻ tập tin, video và lưu trữ thêm nhiều thông tin tại mục Truyền file.
* Kết bạn (Zalo có tính năng liên kết với danh bạ điện thoại, cho phép bạn tự động kết bạn với những người lưu số điện thoại của nhau, quét mã QR, đặc biệt Zalo có tính năng tìm quanh đây, giúp bạn kết bạn với những người ở gần bạn,…)
* Tạo Zalo Official Account để tương tác với khách hàng, người dân một cách nhanh chóng.
* Có thể tạo các group lên đến 1.000 người
Zalo có phải có nguồn gốc từ Trung Quốc?
Thực sự đây là một câu hỏi còn bỏ ngỏ vì chưa có công bố chính thức nào cho rằng Zalo có nguồn gốc từ Trung Quốc. Tuy nhiên theo các thành viên trong diễn đàn tinhte vn, có rất nhiều dấu hiệu cho thấy Zalo có thể là bản sao nền tảng của Wechat, một sản phẩm của Tencent Trung Quốc.
Theo TM SG, việc Zalo xây dựng có sử dụng những nền tảng, những phát minh tối ưu của thế giới là chuyện bình thường, miễn là được phép sử dụng.
Từ fb Minh Tran Hop, fb Hoangtuan Nguyen. (Có bổ sung hiệu chỉnh)
Ảnh- Vương Quang Khải, nhà sáng lập Zalo

Lòng tốt không tốn gì.


 

Hôm nọ, tôi đang đi mua sắm tại siêu thị địa phương vào khoảng 6:30 tối thì một người đàn ông lớn tuổi rẽ vào lối đi bán mì ống và đặt tay lên vai tôi. Tôi giật mình. Bản năng đầu tiên của tôi là nổi giận và yêu cầu ông ấy đừng chạm vào tôi. Nhưng rồi tôi nhận ra điều gì đó. Người đàn ông đang khóc. Ông ấy trông đau khổ và bối rối.  

Đột nhiên, ông hỏi, “Cô có biết vợ tôi ở đâu không? Tôi đã tìm bà ấy mãi.” Tôi nói rằng tôi không biết và gợi ý rằng ông có thể hỏi ở quầy lễ tân để được giúp tìm bà ấy. Tôi nghĩ có lẽ ông đã lạc bà ấy trong các lối đi. Ai mà chưa từng lạc người thân theo cách này, đúng không? Tôi đã lầm.  

Ông tiếp tục hỏi, “Vợ tôi đâu rồi? Bà ấy vừa ở đây mà.” Nước mắt trào lên trong mắt ông. Tôi lại nói rằng tôi không chắc và ra hiệu để cùng ông đi đến quầy dịch vụ khách hàng, nơi họ có thể dùng loa thông báo để tìm bà ấy. Ông đồng ý.  

Tại đó, nhân viên hỏi tên. Ông nhìn tôi với vẻ bối rối, như thể tôi có câu trả lời cho ông. Người phụ nữ kia hơi đảo mắt và quay sang tôi. “Cô. Cô có TÊN không?” Tôi giải thích rằng ông ấy là người lạ và tôi không có thông tin gì hơn cô ấy. “Đây là trò đùa à?” cô ấy hỏi. Đến lúc đó, tôi nhận ra rất rõ rằng người đàn ông này rất bối rối. Không phải bối rối thông thường, mà là kiểu bối rối của bệnh Alzheimer. Từng có ông nội mắc bệnh này, tôi hiểu quá rõ.  

Tôi đưa ông đến khu ăn uống và chúng tôi ngồi xuống. Ông bắt đầu run rẩy và khóc thầm. “Tình yêu của tôi đâu rồi?” Tôi nắm tay ông và hỏi liệu ông có điện thoại di động không. Trái tim tôi tan nát vì ông. Ông nói không chắc, nên tôi hỏi liệu tôi có thể tìm trong túi ông không. Ông đồng ý. Tôi làm cẩn thận. Trong túi, tôi tìm thấy một chiếc điện thoại nắp gập nhỏ. Tôi xem qua danh bạ và tìm thấy một số có tên “Con gái Krissy.” Tôi lập tức gọi cho cô ấy. Cô ấy trả lời ngay trong vài giây.  

“Alo?” cô ấy nói, giọng đã nghe đầy lo lắng. Tôi giải thích rằng tôi đang ở cùng một người đàn ông lớn tuổi mà tôi cho là cha cô ấy. Rằng chúng tôi đang ở siêu thị trên đường Lane và ông ấy rất đau khổ và hoảng loạn.  

“Tôi đang đến,” cô ấy nói. “Cô có thể đảm bảo ông ấy không đi lang thang không?” Cô tiếp tục, “Cảm ơn, cảm ơn. Tôi đang đến.”  

Trong khoảng hơn 20 phút, tôi ngồi với một người lạ đang khóc. Tôi nắm tay ông. Tôi lau nước mắt cho ông. Khi ông run lên, tôi đặt áo khoác của mình xuống đùi ông. Tôi cho ông những câu trả lời mà ông cần nghe vào lúc đó. Tôi giữ ông không đi lạc. Vì đó là điều ít nhất tôi có thể làm.  

Đột nhiên, một phụ nữ trẻ cao ráo, khoảng 28 hoặc 29 tuổi, bước vào. Tóc đen dài và mắt xanh. Chúng tôi nhìn nhau và cô ấy vội chạy đến. “Cảm ơn. CẢM ƠN,” cô ấy nói. “Tôi chỉ rời đi một giờ thôi, và chuyện này xảy ra. Tôi biết mình không nên để ông một mình. Tôi RẤT xin lỗi.” Cô ấy giải thích rằng ông đôi khi bỏ đi và tìm vợ mình. Rằng ông đã mất bà ấy 13 năm trước, nhưng ông không bao giờ ngừng tìm kiếm.  

Cô ấy giúp ông đứng dậy khỏi ghế và cảm ơn tôi lần nữa. Trên đường ra ngoài, tôi nghe ông nói thêm một lần nữa, “Vợ tôi đâu rồi?” Trái tim tôi đau nhói, nhưng tôi rất vui khi thấy ông được ở bên gia đình mình. Tôi chia sẻ câu chuyện này không chỉ vì người đàn ông này đã chạm đến trái tim tôi, mà để nói điều này:  

Phần lớn thế giới này là những người xa lạ với bạn. Tôi biết điều đó. Nhưng đừng quên rằng chúng ta cùng chia sẻ thế giới này, và trong đó, chúng ta có thể chia sẻ lòng tốt. Đó là điều duy nhất có thể giữ chúng ta tiếp tục. Nếu bạn thấy điều gì đó, hãy làm điều gì đó. Bạn không bao giờ biết tác động của mình có thể lớn đến đâu với cuộc đời người khác.  

Tôi không quan tâm việc chiếc xe đẩy mua sắm mà tôi vô tình bỏ lại ở lối đi mì ống trong lúc hỗn loạn đã bị dỡ hàng và cất đi. Rằng tôi phải tìm lại mọi thứ. Tôi không quan tâm việc tôi ăn tối muộn hơn một chút tối đó. Rằng tôi về nhà và khóc nức nở trong bếp vì người đàn ông đáng thương, ngọt ngào này. Lòng tốt không tốn gì.

Nguồn: David Attenborough Fans

Friday, May 9, 2025

"...dù cho vành môi khô mấy cũng mỉm cười..."

 Có những tình bạn rất đẹp, dù ít khi gặp nhau, thỉnh thoảng chỉ vài dòng tin thăm hỏi, chọc cười...

Nó giỏi hơn tôi rất nhiều lĩnh vực, trong nó cả 1 trời kiến thức và những ước mơ, những mong muốn rất bình dị, rất đỗi hồn nhiên... Thật hiếm có trong xã hội ngày nay và đặc biệt là với 1 người tài hoa như nó...!!!

Nó chơi mạng xã hội trước tôi và ko riêng gì Facebook, tôi hay vào trang của nó để xem, có những bài rất hay, rất ý nghĩa và rất hài hước, dí dỏm nhưng cũng rất duyên...

Nó làm thơ khá hay, xúc tích, lãng mạn nhưng rất thực,... ko như tôi câu từ lộn xộn, ngoằn ngoèo... chỉ để gây buồn ngủ cho người xem!!!

Có lần, nó đi hàng trăm cây số chỉ để gặp tôi, rồi 2 thằng ngồi uống với nhau từ trưa đến tối vẫn chưa muốn về và cũng toàn nói chuyện tào lao...!! 

Lúc ra về, nó mở quyền sổ tay, đưa tui ký tên vào đó, nó khen chữ tui đẹp! Tui tặng nó luôn cây viết đã sắp hết mực...!!! 😂😂😂

...

" Hôm chia tay, 2 đứa cùng bùi ngùi, ngày mai nó - tôi trên ngưỡng cửa cuộc đời, dặn nhau: GẮNG VUI, DÙ CHO VÀNH MÔI SE KHÔ MẤY CŨNG MỈM CƯỜI "...!!!

...

" Ê, sao? Ổn chứ? "... câu đầu tiên và thường xuyên trong những cuộc trò chuyện của bọn tôi là như thế, vài câu thăm hỏi, sẻ chia rồi động viên nhau phải luôn cố gắng vượt qua dù cuộc sống mỗi đứa thăng trầm, bất ổn theo mỗi kiểu... Tôi chiêm nghiệm rồi, ko riêng 2 tụi tôi mà có lẽ cái tuổi bọn tôi là như thế, cũng có nhưng rất hiếm người được suôn sẻ, vô ưu...!!!

Nó hạnh phúc hơn tôi, bản lĩnh hơn tôi, nó cũng thích đi dạy học và nó đã thực hiện được, dù rằng nó có vị trí khá tốt và công việc ngập đầu... Hạnh phúc đôi khi đơn giản chỉ là thực hiện được điều mình mong muốn... dù ko là gì quá lớn lao - Tôi nghĩ vậy!

Gần đây, nó ko thưởng xuyên đăng bài, cũng ít khi " bình - lựng ", chọc ghẹo... Tui hiểu và cảm nhận nó đang bất ổn...!!! Dù rằng nó chẳng nói ra.... 

" Đời ko như ước mơ lòng người...

Cuộc đời xô đẩy mình đến rã rời...!!! ".

Cuộc sống là vậy, chỉ có mình mới hiểu con đường mình đã đi, đang đi nó chênh vênh, nó gập ghềnh, quanh co, khúc khuỷu thế nào, phải đứng lên và đi tiếp dù bao lần vấp ngã, dù chi chít những vết thương... dù phải hy sinh những thú vui đời thuờng...!!! Ko mong cầu gì ngoài một chữ: AN... An cho cả nó và tôi...!!! 

Tôi đã từng có những người bạn khá thân và cũng từng bị quay lưng, tôi hiểu hết những âm mưu, biết rõ những điều họ làm,... dù họ rất giỏi che đậy mà người khác ko nhận ra, ko hiểu được... !!! Tuy nhiên tôi ko vạch trần, tôi đang giữ cho họ chút hư danh trong thành công của họ và cũng chúc họ duy nhất 1 chữ: AN...!!!

Con người là thế, chỉ khi liên quan đến lợi ích cá nhân thì mới lộ ra bản chất...!!!

Chính vì vậy mà tôi rất thương nó, rất quý nó... và luôn mong muốn cho nó một chữ : AN...!!! 

...

Tôi hứa với nó, có dịp 2 thằng cũng sẽ ngồi nơi bờ sông, quán cũ, uống đến tối... và tôi sẽ hát cho nó nghe nào là BIỀN DÂU, nào là NIỆM KHÚC CUỐI, nào là NỖI ĐAU MUỘN MÀNG...!!!

(Nguyễn Quý Hưng_07/04/2025)

--------

Giữ lại bài viết của thằng bạn!