Saturday, April 6, 2019

Sắc Không

SẮC! KHÔNG...
Khôi Hạo.
***
Bóng chiều đổ xuống phía bên kia ngọn núi, những cánh rừng mờ mờ khói sương...buổi chiều tắt nắng sớm mặt trời đỏ ngây ngất say say rờn rợn. Cơn gió vẫn nhè nhẹ rít lên từng hơi thoang thoảng chút buồn buồn quạnh vắng. Bên kia dưới thung lũng ấy là chiếc hồ lớn như mặt gương soi. Nó đã tồn tại nơi đây bao nhiêu triệu năm rồi, chẳng ai biết được. Chiếc hồ nước lớn, già đến độ mặt nước nhăn đùa, dù chỉ một cơn gió gợn qua, hay một bóng chim bói cá khẽ chạm vào. Ẩn khuất sau đám cây đại thụ quần tụ và chằng chịt dây leo, như trói buộc tất cả mọi thứ của trời đất lại với nhau, làm cho cánh rừng đại thụ thêm tối tăm u tịch, và huyền bí hơn. Ngôi cổ tự nhỏ nằm im lìm dưới những tán cây đại thụ lớn vài người ôm...góc cây to đến không tưởng, nếu chưa nhìn thấy, ta sẽ không hình dung nổi. Chếch sang một bên, Đức Phật bình an ngồi trầm lắng, nhìn xuống mặt hồ tĩnh mịch phía đối diện. Khuông mặt nhìn xa xăm đựợm nét buồn...chúng sanh khổ, từ bi đến lạ thường. Trong sâu thẳm, ánh mắt trầm mặc, pha chút xót xa, chút vui mừng. Một cái nhìn thánh thiện không thể đo lường..." Chúng sanh vô biên thề nguyện độ...*" Có lẽ là như thế, chúng sanh mê muội, chìm nổi, đau khổ...không thoát ra được chính cái "Tôi" của mình và những dục vọng thấp hèn của đám phàm phu tục tử...đôi mắt nhìn...sự im lặng đến tận cùng ấy, ta tìm thấy những điều Ngài đã bỏ ra 49 năm để giảng giải cho chúng sanh của thập phương thế giới, sự cứu cánh niết bàn, sự liễu thoát sanh tử, liễu phàm nhập thánh...nhưng, nhưng mấy ai tin vào điều đó, và cuối cùng: " Đất tam thiên đại thiên thế giới vẫn nhiều hơn, đất trong móng tay"* Sự liễu ngộ...cũng chẳng khác gì, đất trong móng tay!
***
Buổi chiều xuống thấp, gió thổi mạnh hơn, mọi thứ như đông đặc lại, mặt hồ nhăn, lăng tăng những đợt sóng đùa nhau lớp lớp...buồn thê lương, nhưng thanh thoát đến không cùng. Trên những bậc thang bước đến chánh điện, được xếp bằng những phiến đá lớn, ước chừng sức người có cố gắng đến tàn kiệt, cũng không thể lây nổi, nhưng tất cả đã được xếp lại thành những tam cấp cao chót vót, đến bất ngờ và lạ lùng.
***
Chênh vênh giữa bờ vực sáng tối, người đàn ông lặng lẽ cột con ngựa vào góc cây sau lưng  tượng Đức Phật. Rồi chậm rải trong sự mệt mỏi đến cùng cực, tựa hồ đó là chút sức lực cuối cùng của chiến binh thất trận, vừa thoát khỏi xa trường, qua bờ sống chết. Ông mệt mỏi chống cây đại đao bên cạnh dưới chiếc bệ đá, Đức Phật đang an vị. Con ngựa, người đàn ông, thanh đại đao...tất cả đã kiệt sức. Con ngựa quỳ hai chân trước xuống, như muốn nguyện cầu với Đức Phật điều gì,  chẳng ai biết...và thanh đại đao cũng tuột dài xuống đất, vướng lại cành dây leo, tạo thành tiếng động tĩnh tịch, bất thường. Không ai hiểu sau cuộc chiến tàn, là gì và tất cả muốn điều gì. Mọi thứ rơi vào im lặng, có lẽ chỉ có Đức Phật mới hiểu...chúng sanh đau khổ thế nào, và chúng u mê đến thế nào...." Nước mắt chúng sanh nhiều hơn bốn bể".
***
Người đàn ông bước lên những tam cấp, hướng bước chân đến ngôi cổ tự nằm khuất sau rạng đại thụ già nua, thách thức thời gian. Mệt mỏi vây kín, những vẫn toát ra được khí phách anh dũng hiên ngang của một người hùng, dù rằng vẫn biết người đàn ông ấy, là danh tướng thất trận, chạy về trú ẩn nơi đây. Những bước chân nặng nề, lê từng bước...từng bước một, với chiến bào rách nát trên thân thể đã tàn hơi kiệt sức, thời gian trôi qua cũng nặng nề, như những bước chân. Chừng như, cuộc đời vốn của nó là thế. Danh tướng bước đến bên thềm cửa chánh điện. Tất cả đã mờ mịt tối, chỉ có chút ánh sánh mờ mờ từ trong, le lói chiếu đến nơi ông ta. Bên trên lão Trượng bước đến nhìn đối diện vào gương mặt tiều tuỵ của ông ta, rất lâu...rất lâu. Không ai nói với ai điều gì, chỉ có ánh mắt nhìn nhau, trong sâu thẳm những nỗi niềm khuất lắp.
        - Con muốn xuất gia! Tướng quân mệt mỏi nói.
        - Ngài ân hận hay sân hận? Lão Trượng chậm rãi từng từ một.
        - Bạch thầy, cả hai... Danh tướng ngập ngừng. Lão Trượng im lặng rất lâu, rồi đưa tay chỉ về phia chiếc hồ lớn dưới chân núi.
        - Nước nơi ấy trong và mát. Trà ta đã pha chờ Ngài từ rất lâu...
Danh tướng cúi đầu đi về phía chiếc hồ. Gió vẫn miên man thôi se se lạnh trên từng phân da thịt.
Nước vẫn êm đềm. Người đàn ông cúi xuống, soi bóng mình trong bức tranh mờ ảo, dưới ánh trăng sơ huyền...chừng như, đó là tiền kiếp của chính tôi...nó hiện về thì thầm như gọi tên. Tôi chợt nhận ra nó. Và thì thầm, như sợ tất cả mọi thứ nghe thấy những điều tôi sẽ nói...Ngươi đến tìm ta?
       - Ta tìm mi từ vô thuỷ kiếp đến nay, ngươi thay đổi quá. Thay đổi đến ta không nhận ra...ngươi là vô lượng hình hài, và hôm nay...tiền thân thì thầm trong tâm tưởng của chính thằng tôi. Rồi nó vụt biến mất, chỉ còn lại thời gian trôi và không gian tĩnh mịch đến tê lạnh thất thần.
Chiến bào rách nát đã cởi bỏ, thanh đao vấy máu kẻ thù đã tẩy rữa, con ngựa đã tắm sạch...yên cương đã tháo ra. Tôi nói với người anh em ấy, bằng hai dòng nước mắt lớn:
       - Chú đi đi. Nợ nước chú đã trả xong...nợ đời chú cũng đã trả xong...nợ chính mình, nhưng thôi...còn ta, ta chẳng làm nổi lấy một điều, dù là nhỏ nhặt như một hạt vi trần. Cho đến hôm nay, như chú thấy...ta đã chết từ trong tự tâm, và hôm nay mong tìm lại chính mình một lần nữa.
Chiến bào, thanh đại đao và yên cương được chính tôi chôn xuống góc cây nơi bờ hồ. Tôi cố kéo phiến đá lớn đè lên ngôi mộ...của chiến bào, thanh đại đao và yên cương. Tất cả đã xong..tôi khắc lên tấm bia của đời mình hai chữ lớn- CHÍNH DANH! Tôi đứng trước mộ mình rất lâu, ngấm soi và thoáng nghĩ: Chính Danh...hư danh một ngày, và ý chừng chính danh hay hư danh ấy, đã theo tôi...trôi vào hư sử! Ánh mắt trên khuôn mặt từ bi bí ẩn của Đức Phật, vẫn nhìn tôi thật xa xăm!
***
Chiến mã được trả lại sự bình yên và tự do. Riêng tôi trên mình đầy những thương tích...thật buồn đến nực cười, đau đớn tột cùng. Nợ nước...nợ dân tộc. Mọi thứ có được trong đời này được gầy dựng bằng xương máu của kẻ thù, và cả của anh em...tất cả là phi lý và vô nghĩa, nhân danh cho một thứ quái quỷ gì đó. Và hôm nay còn lại, không phải là những vết thương đang bật máu trên thân thể giả tạm của tôi, mà chính vết thương trong tận cùng tâm khảm, và tâm hồn tôi. Chiến trận im bặt thinh không. Không một tiếng kêu rên. Không một bóng ma nào còn ở đó. Tất cả đã chết theo gió đưa đi, ngay cả linh hồn tôi và ngay cả sự vĩnh hằng của bóng tối!
***
Thời gian qua vội! Buổi chiều, sau buổi công phu cùng bài kinh đầu đời cho tôi...tiếng mỏ trầm đục vọng vào tận cùng tâm khảm mờ xoá dấu kỷ niệm. Tiếng đại hồng chung vọng lên vang vang, xé tan không gian tĩnh lặng đến không tưởng, trong mỗi tâm thức của một chúng sanh. Và tiếng cầu kinh vọng vào lòng như thức tỉnh...đều đều: " Sắc bất dị không...không bất dị sắc. Sắc tức thị không...không tức thị sắc..."*. Chiều rơi đều đều trong tiếng pháp khí, quyện vào tiếng niệm thánh hiệu Nam Mô A Di Đà Phật của Lão Trượng buồn buồn thoát thay, bình yên đến lạ kỳ! Tôi bước ra ngoài thềm cửa nhà Phật trong lòng trống trải...im lặng lắng nghe tất cả âm thanh trong chiều chìm xuống. Tiếng chú tiểu trong trẻo tụng bài kinh đầu đời bằng chính cái tâm trong sáng không chút động gợn của nỗi niềm, âm thanh đều đặng vang xa, mờ khuất. Cũng chính tôi trong lòng đầy ắp những phiền não của cuộc đời, trên chính dòng kinh ấy. Tôi và chú tiểu, một phận người nhưng hai định mệnh. Chúng tôi gặp nhau một chổ trong chính nhân duyên thù thắng này. Tôi nghe tiếng lòng trống trải, nhưng bình an đến lạ thường. Chiến binh ngày hôm qua đã chết, chiến bào rách nát, thanh đại đao đã cùn lụt, chiến mã cũng đã ra đi. Còn lại tôi và những vết thương ngày tháng bình an sám hối!
***
A Di Đà Phật!
***
Tôi nhìn về phía xa chân trời. Bóng con hạc trắng bay về phía Tây. Chiều nơi đây không rộn ràng những âm thanh binh lửa. Tất cả im bặt, lặng lẽ...âm thanh cảm thông, bình an, thiêng liêng, thanh thản đến kỳ lạ! Và tôi chợt nhận ra rằng: Mọi thứ trong đời này tất cả chỉ là: "KHÔNG".
***
Khôi Hạo.
08/08/2016.
* Chúng sanh vô biên thệ nguyện độ( Tứ đại thề nguyện của Đức Thích Ca Mô Ni Phật)
*Bát Nhã Tâm Kinh.
* Nước mắt chúng sanh nhiều hơn bốn bể.(Bổn Sư Thích Ca Mô Ni Phật)