Tuesday, April 2, 2019

Bến sông

BẾN SÔNG
Khôi Hạo.
***

Buổi chiều đi, con nước lớn. Tiếng bìm bịp kêu, làm tôi nhớ... " Bìm bịp kêu nước lớn ai ơi...buôn bán không lời chèo chống mỏi mê...". Và tiếng mẹ ru ngày nào vẫn còn đâu đó văng vẳng trong tâm thức. Chuyện trăm năm kể hoài không hết! Chuyện đời!
Ông lái đò ngày ấy giờ vẫn đứng đấy đợi khách sang sông.
         Những khúc quanh, dòng sông cứ trôi. Nước lớn, nước ròng...lục bình chìm nổi, phận người dài năm tháng! Ta nghe tiếng kêu thất thanh của những loài chim lạ,nhớn nhác gọi nhau...chiều lạc bầy. Và tiếng gió buồn ngây ngây thổi rờn rờn trên bến sông nhăn đùa mặt nước. Con nước vẫn lên xuống ngày hai buổi, tựa hồ tiếng cầu kinh lớn, của càn khôn thái hư vũ trụ. Êm đềm, huyền hoặc, khó hiểu, thanh thoát đến lạ thường. Và chừng như dòng sông vẫn vô tình chảy, nước về hai bên bờ bãi hỗn mang nặng tình bên lỡ bên bồi, làm tôi chợt nhớ đến những điều chừng như vô thực, nhưng rất thật: hạnh phúc của người này, là niềm đau của kẻ khác...hay đại loại như là, nụ cười của kẻ này...là nước mắt của ngừơi khác chăng...thật vô vị cho đến tê điếng lòng. Những chiều nhìn con nước chảy siết băng băng qua những bờ bãi, ta liên tưởng đến cuộc đời chìm nổi của ta. Một thời nổi trôi trầm bõng, lên xuống...thăng trầm và cuối cùng ta lặng lẽ đứng nuối tiếc chiều nay...thời gian dài vô tích sự! Như con ve bắt đầu từ thứ "thấp sanh" trong lòng đất, rồi vương mình thành loài sâu trầm ẩn dưới lòng đất đến hàng chục năm dài đăng đẳng...thoát xác, hát nghêu ngao vài mươi tiếng, và chết trong sự vui thú của chính tiếng hát ấy..vô nghĩa đến hờ hững, kiếp con người...một đời trôi qua mấy mươi năm, ta cầm nắm...dành giật mọi thứ về mình, bởi sự tham lam vô độ, và cũng sẽ tàn úa đau khổ, trơ trụ như xác ve kia ấy thôi. Tội nghiệp chính thằng tôi khờ khạo, cứ ngỡ ta là thứ siêu việt vượt qua mọi rào cảng...thành trì bởi, trí tuệ lớn mà ta mang nặng trong bộ nảo nhỏ nhoi, của một thứ động vật...được mệnh danh: cấp cao. Và ta vẽ cho mình vô số những điều, mà chính ta không hiểu nỗi. Ta bị xô đi bởi cuộc đời này, khi ta hiện hữu như cánh lục bình trôi dạt về chốn nào? Chính ta không rõ, dù chỉ là một dòng chảy nhỏ trong tận cùng tâm khảm.
Ông lái đò vẫn đứng đó như nhân chứng của cuộc tồn sinh dị biến. Mái chèo khua nước, đánh động giấc ngủ chập chờn trong tiềm thức. Đưa, đón...mọi thứ diễn ra nhanh như tia chớp, loé sáng như ngọn pháo bông... lung linh rực rỡ, rồi lịm tắt, trong hôn mê tối. Nước vẫn chảy...bờ sông vẫn bình yên trong từng tiếng gọi. Mặt nước êm, nhưng chỉ cần viên đá vô tri ném khẽ cũng đủ để sự bình yên ấy vỡ động. Thật buồn cười cho người...cho ta, những màn kịch bi hài diễn như một trò chơi bần tiện, kéo nhau đến tiền sảnh vinh quang nhân danh thất bại thảm hại...giữa ánh sáng rạng ngời.
          Hề! Một đời trôi qua như con nước thuỷ triều lên xuống đến ngẩn ngơ và kết thúc trong lo toang buồn tủi...bất cam, nhưng tất cả chỉ là trò đùa của cái quy luật bất biến: " Sanh - Lão - Bệnh - Tử"... hay " Thành-Trụ-Hoại-Không" hay " Sanh-Trụ-Dị-Diệt" có cố gắng hết sức cũng chỉ thoáng qua, như tiếng cười xé tan hư không tĩnh mịch, và tất cả phải trả lại nguyên vị trí ấy...bất biến! Và ta vẫn đâu đấu lặng ngắm bóng mình vừa đánh rơi với đầy đủ hình hài, nhưng nó méo mó, như ảo ảnh tàn tật đến rợn người, như một loại cổ sinh vật dị lạ, chưa bao giờ tồn tại.
Ông lão chèo đò năm tháng, đã cố gắng hết sức lực, trong cơn tàn kiệt hấp hối...đếm cho hết những mái cheo đã khua trên dòng sông của đời mình. Và gắng gượng nhớ từng khuôn mặt khách sang sông, như con dã tràng cố đếm hết những hạt cát ở bãi bờ, nó đang sống...thật buồn cười và thật vô ích, nhưng ta có khác chi đâu; ông lái đò ấy và con dã tràng kia. Rồi một ngày, ta nuối tiếc cuộc tồn sinh và cúi mặt bước đi trong sự chấp nhận bất cam, của kiếp nhân sinh. Ông lái đò, con dã tràng, em và ta...nhân loại, và cả cỏ cây, sông núi...đại địa, rong rêu, đều chết một ngày! Hề dòng nước cứ trôi hoài trong lặng lẽ! Thời gian bất tận, tất cả chỉ là giả tạm vô thường! Một thời...một đời...một bến sông? Một xác ve...