Tôi tin cuộc đời này rất đẹp. Tôi cũng tin cuộc đời đầy những mảnh vỡ... Tôi chỉ muốn, mỗi buổi sáng có thể ngồi đối diện cùng một người, uống trà. Ko cần nói chuyện, ko cần âm thanh ồn ả, chỉ cần ánh mắt, bàn tay ấm áp trong nhau là đủ. Là đủ bình an...
Saturday, August 23, 2014
Cạn...
Em muốn viết thật nhiều cho anh
Ấy thế mà chẳng còn gì để viết
Tình yêu nào chẳng nồng nàn da diết
Sao chúng mình ném cuộc đời về hai nửa lặng câm?
Anh bây giờ ở nơi ấy buồn không
Những ngày đổ mưa có sầu dâng lên mắt
Em vẫn tin tình yêu có thật
Sao bây giờ nghi hoặc giấc mơ xưa?
Sài Gòn vẫn là những ngày bất chợt nắng rồi mưa
Ánh mắt hoen những chiều hoang trống vắng
Thương nhớ ai, nơi này cõi lặng
Chiếc lá vàng không nỡ phút xa cây
Tháng năm dài em vẫn ngồi đây
Hoài mong anh một tình yêu đã chết
Anh, nếu có cây tầm gai để dệt
Thì tình mình liệu có sống lại không?
Có những ngày mê đắm viển vông
Em lại mơ một ngày anh về lại
Nắm tay em đi về nơi xa ngái
Không có nỗi buồn, chỉ toàn những ngày vui
Nhưng em biết mãi chỉ là một giấc mơ thôi...
(Hạ)