Tôi tin cuộc đời này rất đẹp. Tôi cũng tin cuộc đời đầy những mảnh vỡ... Tôi chỉ muốn, mỗi buổi sáng có thể ngồi đối diện cùng một người, uống trà. Ko cần nói chuyện, ko cần âm thanh ồn ả, chỉ cần ánh mắt, bàn tay ấm áp trong nhau là đủ. Là đủ bình an...
Wednesday, August 26, 2015
Trách vì
Thì tôi biết toỏng đi rồi
Chẳng qua cái ngại xanh chồi đơm bông
Nên rằng cách núi ngăn sông
Chẳng qua vì một tấm lòng ngăn chia
Một câu rằng xõa tóc thề
Một câu rằng nhớ thuơng đề dòng thơ
Một câu rằng đợi rằng chờ
Một câu sống chết ai ngờ cũng bay
Hạt sầu chưa cắn đã cay
Bàn tay chưa nắm bàn tay đã buồn
Cũng đành như hạt mưa tuôn
Cũng đành như, cũng đành luôn, cũng đành...
Em về bối lại tóc xanh
Em về tạc một chữ anh một đời
Cái vui chỉ có một thời
Cái buồn đeo đẳng khó rơi lần hồi
Thì tôi biết toỏng đi rồi
Trách vì cái ngại xanh chồi đơm bông
.
Phạm thiên Thư