Monday, June 29, 2015

Những con thú




Hồi xưa mới bắt đầu biết yêu, mình hiền như con chó con.
Chó con thì chỉ biết ở nhà, chờ chủ về, quẫy đuôi tít mù, tối được nằm dưới chân ghế sô-pha cùng chủ xem bóng đá là hạnh phúc. Mình yêu đúng như vậy, quấn quít vẫy đuôi mỗi lần nhận được tin nhắn, được mua kem cho ăn, được nhận thư tay viết vội có mấy chữ anh nhớ em nhiều.
Rồi cái lúc cậu chủ rụt rè xoa đầu chó con nói thiệt ra có cô bạn lớp bên gì đó thích cậu chủ. Con chó le le lưỡi hỏi chớ cậu có thích cô đó không. Cậu chủ ngó lơ đâu đó trên trần nhà nói lúc cô đó hỏi cậu có ai chưa, cậu không trả lời được; giờ trở về nhà thấy con cún nằm đó quẫy đuôi thấy thương, thấy tội lỗi.
Con chó cười đúng kiểu bây giờ tức là hai chấm mở ngoặc đơn. Sau đó một hôm cậu chủ về nhà thì con chó không còn nữa. Nó đã tháo dây cổ mà đi ra đâu đó ngoài kia, bão bùng thật đó nhưng nhà nó cũng đâu còn.
Thế rồi nó quyết định hóa thành một con mèo. Mèo thì chả cần chủ lắm, tự kiếm được đồ ăn, tự biết liếm lông, tự chơi với mình. Nhưng rồi cũng có người đến mở cửa cho nó, nói, trong nhà có đồ ăn, lại có lò sưởi, hay ghé chơi đi.
Nó cũng vào, không nằm dưới chân ghế nữa mà leo tót lên thành ghế ngồi. Đồ ăn, thức uống lúc nào cũng đầy ắp. Vui thì nó trườn xuống lòng chủ cho người ta vuốt ve. Chủ thương nó lắm nhưng nó thì chẳng thấy gì. Cái cuộc sống nom đầy đủ vậy mà nhạt nhẽo, vì mỗi lần ngó chủ lại chỉ thấy đáp lời hỏi có đói không, có muốn uống nước không.
Vậy nên một ngày khi con bướm sà vào phòng, nó đã theo cái cánh lơ là đó mà ra đi. Con người hiền lành đó một thời gian cứ đặt bát đồ ăn, nước uống bên thềm chờ con mèo về. Mà nó đi rồi thì không về nữa, vì không ai tắm hai lần trên một dòng sông.
Sau đó con mèo hóa thành con gấu, không đi đâu, ở lỳ trong ổ. Có mật ong nuôi dưỡng nó, nếu mùa đông không có gì ăn thì cứ nằm yên mút tay. Mật ong thì lành, bạn ong thì dễ mến, nhưng ở mãi trong ổ thì không vui. Nó hóa thành con cáo đi lang thang ngoài rừng.
Ánh mặt trời lấp lóa làm con cáo vui quá chừng. Nó chạy nhảy tung tăng và nhận ra ngoài kia có rất nhiều hoa lá, chim muông, muốn chơi nhiêu cũng được. Nó nhận ra là mình cũng đẹp. Đủ đẹp để làm những điều nó muốn. Người ta không hiểu vì sao bị hút về phía cáo. Cáo cũng không hiểu vì sao cứ phải hút nhiều người. Nhưng vui mà, nó dựa vào những hội hè miên man để đếm tháng ngày tuổi trẻ. Cuộc sống thoát nhiên mà tràn đầy ý nghĩa.
Chỉ là, không ai chơi hoài được. Người ta rong ruổi tới đâu rồi cũng tới lúc về nhà. Nó thì không biết phải về đâu, cũng không biết nên hóa thành con gì nữa.
Nó lẳng lặng tìm một cái hốc cây sâu thiệt sâu, phát hiện ra trong đó là cả một kho sách đồ sộ. Trời ơi, nó nghĩ, đọc hết chỗ này rồi già chết là vừa. Nghĩ sao làm vậy, nó nhẩn nha cầm lên một cuốn bìa xanh dương.
Hồi lâu có một con không biết là con gì tới bên, hỏi ngồi cạnh nó được không. Nó gật đầu. Vậy là ngồi im im đọc sách với nó, tới khi mệt quá nó thiếp ngủ, dựa đầu vào vai người kề bên, thấy một mùi gỗ thơm âm ấm thân quen. Cái mùi an tâm của những ngày làm cún con, mùi gần gụi của con mèo nằm cuộn tròn trong lòng, cả mùi mật thơm lựng, mùi hoa lá và núi rừng trải đầy chung quanh. Và một mùi tin cậy nào đó đã khiến nó ngủ ngon. Như hồi lên ba, lên sáu, lên mười.
Ai đó đã hát thế này, hồi ức như con thú, cô đơn lâu rồi cũng trở nên dịu dàng. Chắc là đúng thế.

(Nhược Lạc).
.
.
Tớ cũng là một con!