Tôi tin cuộc đời này rất đẹp. Tôi cũng tin cuộc đời đầy những mảnh vỡ... Tôi chỉ muốn, mỗi buổi sáng có thể ngồi đối diện cùng một người, uống trà. Ko cần nói chuyện, ko cần âm thanh ồn ả, chỉ cần ánh mắt, bàn tay ấm áp trong nhau là đủ. Là đủ bình an...
Saturday, August 23, 2014
Cạn...
Em muốn viết thật nhiều cho anh
Ấy thế mà chẳng còn gì để viết
Tình yêu nào chẳng nồng nàn da diết
Sao chúng mình ném cuộc đời về hai nửa lặng câm?
Anh bây giờ ở nơi ấy buồn không
Những ngày đổ mưa có sầu dâng lên mắt
Em vẫn tin tình yêu có thật
Sao bây giờ nghi hoặc giấc mơ xưa?
Sài Gòn vẫn là những ngày bất chợt nắng rồi mưa
Ánh mắt hoen những chiều hoang trống vắng
Thương nhớ ai, nơi này cõi lặng
Chiếc lá vàng không nỡ phút xa cây
Tháng năm dài em vẫn ngồi đây
Hoài mong anh một tình yêu đã chết
Anh, nếu có cây tầm gai để dệt
Thì tình mình liệu có sống lại không?
Có những ngày mê đắm viển vông
Em lại mơ một ngày anh về lại
Nắm tay em đi về nơi xa ngái
Không có nỗi buồn, chỉ toàn những ngày vui
Nhưng em biết mãi chỉ là một giấc mơ thôi...
(Hạ)
Bài thơ đêm dang dở...
Có những đêm dài thành phố đầy mưa
Chở yêu thương về đong đầy nỗi nhớ
Bờ vai nghiêng khẽ ru từng hơi thở
Cho lặng thầm yên khoảng trống mùa đau.
Có những cuộc đời khẽ chạm vào nhau
Rồi mãi mãi ra đi vĩnh viễn
Hạnh phúc, khổ đau dẫu chưa từng lên tiếng
Vẫn âm thầm khắc khoải phía trời xa.
Có những dối lừa ngọt ngào trong mỗi chúng ta
Khi ném những yêu thương vội vàng trong lòng phố
Con đường loanh quanh chẳng về chung một chỗ
Nên cuối đường ta lạc mất đời nhau.
Có những điều chẳng bao giờ anh hiểu hết được đâu…
(Hạ)
Tự vấn
Sao mình vẫn cứ thương
khi nắng Sài Gòn không còn buông sắc tím
khi chiếc lá xoay xoay giữa khung trời ngát lịm
rơi trong chiều nổi gió đơn côi
Sao mình không làm ký ức phai phôi
tình yêu đã ra đi sao mình còn ngồi lại
còn thương ai? sao còn thương ai mãi?
sao không tự thương mình khi tuổi trẻ cứ thế đi qua
Sao mình không thể một lần quên lãng, một lần xa
mà cứ giữ lấy sợi mong manh chỉ một người níu kéo
sao mình cứ thương ai mà chẳng thương những dòng lệ
rơi mỗi đêm về đắng xót trên môi...
(Hạ)
khi nắng Sài Gòn không còn buông sắc tím
khi chiếc lá xoay xoay giữa khung trời ngát lịm
rơi trong chiều nổi gió đơn côi
Sao mình không làm ký ức phai phôi
tình yêu đã ra đi sao mình còn ngồi lại
còn thương ai? sao còn thương ai mãi?
sao không tự thương mình khi tuổi trẻ cứ thế đi qua
Sao mình không thể một lần quên lãng, một lần xa
mà cứ giữ lấy sợi mong manh chỉ một người níu kéo
sao mình cứ thương ai mà chẳng thương những dòng lệ
rơi mỗi đêm về đắng xót trên môi...
(Hạ)
Mùa cũ
[Giọt mùa rơi
Chạm khẽ bàn tay
Tình đã phôi phai có bao giờ thắp lên ngọn lửa?]
Từ dạo ấy mùa đã không về nữa
Không dặt dìu trên những ngón tay đan
Gió không qua phố vắng hoang tàn
Con hẻm đói mải tìm men hơi ấm
Mây vẫn trôi về một nơi xa vắng
Nắng đau mùa về lẩn tránh hờn ghen
Tình đã qua ngỡ như giấc mơ hiền
Nào có biết giọt buồn vương trên mắt
Còn lại gì không về những điều đã mất?
Xin giữ riêng mình hơi tàn úa mong manh
Tình vội gần rồi cũng vội biến nhanh
Nắng hôm nay rồi sẽ thành mùa cũ...
Rồi người sẽ nhắc về ta trong cuộc tình mới với hai từ "tình cũ", đúng không?
[Hạ]
Úa...
Người ơi cỏ đã úa nhàu
Về bên nhau
Hát một câu hát tình
Phố vẫn dài
Mộng vẫn trinh
Mà sao xa khuất bóng hình tri âm.
(Hạ)
Ngủ thôi kẻo hết đêm rồi...
Ngủ thôi kẻo hết đêm rồi
Ngày mai lại sáng mặt trời níu chân
Mặc kệ đời. Chẳng phân vân
Dù thương nhau lắm, dù gần - cũng xa
Ngủ đi ngày tháng rồi qua
Một hôm tỉnh giấc còn ta với mình
Ngủ đi ru những ân tình...
(Hạ)
Subscribe to:
Posts (Atom)