Tôi tin cuộc đời này rất đẹp. Tôi cũng tin cuộc đời đầy những mảnh vỡ... Tôi chỉ muốn, mỗi buổi sáng có thể ngồi đối diện cùng một người, uống trà. Ko cần nói chuyện, ko cần âm thanh ồn ả, chỉ cần ánh mắt, bàn tay ấm áp trong nhau là đủ. Là đủ bình an...
Friday, June 29, 2018
Quan trọng trong một mối quan hệ không phải là chuyện thời gian ngắn dài
“Quan trọng trong một mối quan hệ không phải là chuyện thời gian ngắn dài, ngôn từ nhiều ít, mà lại là trong khoảng thời gian ấy, những gì ta chia sẻ có làm nảy sinh mối đồng cảm hay không…”
Chưa kịp làm, hẹn đó, để rồi thôi!
Nhanh quá thế, mà cũng buồn quá thế
Chớp mắt xong, là đã một đời người!
Day dứt lắm những gì từ tuổi trẻ
Chưa kịp làm, hẹn đó, để rồi thôi!
Chớp mắt xong, là đã một đời người!
Day dứt lắm những gì từ tuổi trẻ
Chưa kịp làm, hẹn đó, để rồi thôi!
(Bằng Việt)
Đâu phải dễ dàng gì để giữa biển người ta nhìn thấy một người rồi trìu mến gọi “người thương”
Đâu phải dễ dàng gì để giữa biển người ta nhìn thấy một người rồi trìu mến gọi “người thương”
(fr FB 365 ngày yêu)
Cái gì lúc sinh ra đã là của mình, hẳn nhiên nó sẽ là của mình
“Một mảnh ghép dẫu đẹp đẽ nhưng không ăn khớp thì cố gắng bao nhiêu cũng có ngày vụn vỡ. Cái gì lúc sinh ra đã là của mình, hẳn nhiên nó sẽ là của mình. Người này người kia, ắt đều có một nửa của nhau…”
Biết tình đầu và tình cuối khác nhau ở đâu không?
“Biết tình đầu và tình cuối khác nhau ở đâu không? Tình đầu là thứ tình cảm bạn nghĩ rằng đây sẽ là tình yêu cuối cùng, còn tình cuối lại làm cho bạn thấy đây mới là tình yêu đầu tiên.”
(Trương Tiểu Nhàn)
Hãy sống mỗi ngày như thể đó là ngày cuối cùng của bạn
Hãy sống mỗi ngày như thể đó là ngày cuối cùng của bạn, bởi bạn không thực sự biết khi nào nó sẽ xảy đến.
Jerry Criss
Có một Bảo Bình như thế...
“Giữa người tình và tri kỉ, Bảo Bình chọn tri kỉ.
Giữa mãnh liệt và trầm lắng, Bảo Bình chọn tình yêu trầm lắng.
Giữa thú vị và nhàn nhã, Bảo Bình chọn một cuộc sống không ngừng mới mẻ.
Giữa tự do và sự an ủi họ chọn tự do dù có đôi lúc cô đơn. Nên để họ đánh đổi cô đơn, phải là một điều gì đó, đặc biệt như định mệnh vậy!
Và bạn có biết, họ đã phải trải qua bao nhiêu rồi , Bảo Bình mới có những lựa chọn như vậy không?”
Giữa mãnh liệt và trầm lắng, Bảo Bình chọn tình yêu trầm lắng.
Giữa thú vị và nhàn nhã, Bảo Bình chọn một cuộc sống không ngừng mới mẻ.
Giữa tự do và sự an ủi họ chọn tự do dù có đôi lúc cô đơn. Nên để họ đánh đổi cô đơn, phải là một điều gì đó, đặc biệt như định mệnh vậy!
Và bạn có biết, họ đã phải trải qua bao nhiêu rồi , Bảo Bình mới có những lựa chọn như vậy không?”
(Những người cung BB)
Một khi bạn ngừng so sánh bản thân với người khác
Một khi bạn ngừng so sánh bản thân với người khác, bạn sẽ là chính mình.
Hạnh phúc chỉ là một cảm xúc của sự trọn vẹn và đủ đầy trong chính bản thân bạn.
Hạnh phúc chỉ là một cảm xúc của sự trọn vẹn và đủ đầy trong chính bản thân bạn.
(st)
“Dặn rồi, cứ khóc đi. Đừng gắng gượng mà cười nữa. Sao không nghe?”
“Dặn rồi, cứ khóc đi. Đừng gắng gượng mà cười nữa. Sao không nghe?”
---
(ngày đàn anh chưa đi định cư, mỗi lần nghe dt, lại hay nghe câu này!)
Tình yêu đích thực đến khi không có sự điều khiển
“Tình yêu đích thực đến khi không có sự điều khiển
Tình yêu đích thực chỉ đến khi bạn quan tâm nhiều đến con người thực sự của người kia hơn là nghĩ họ nên trở thành người như thế nào, khi bạn dám bộc lộ mình một cách trung thực, khi bạn dám cởi mở và yếu đuối. Cần có hai người mới tạo ra được một mối quan hệ chân thành.”
Tình yêu đích thực chỉ đến khi bạn quan tâm nhiều đến con người thực sự của người kia hơn là nghĩ họ nên trở thành người như thế nào, khi bạn dám bộc lộ mình một cách trung thực, khi bạn dám cởi mở và yếu đuối. Cần có hai người mới tạo ra được một mối quan hệ chân thành.”
(thunguyen’s blog)
Thursday, June 28, 2018
Vạn sự trên đời đều phải xét đến chữ Duyên
7 lời nhắc nhở buông bỏ hết u sầu của đời người
1. Giữa người với người, có thể gần, cũng có thể xa. Giữa việc với việc, có thể phức tạp, cũng có thể đơn giản. Giữa tình cảm với nhau, có thể sâu, cũng có thể cạn.
2. Đừng mong cầu mọi người đối xử với mình đặc biệt, cũng chẳng nên hy vọng họ sẽ bớt đi những toan tính
3. Cuộc sống có người nói ít làm nhiều, cũng sẽ có kẻ chỉ biết khua chân múa tay. Bạn không nên quá bận lòng, chỉ cần quản tốt việc của bản thân, còn lại mọi việc hãy thuận theo nhân duyên.
4. Với người không có duyên, dù bạn nói bao nhiêu lời cũng là thừa, còn như đã hữu duyên thì chỉ cần xuất hiện bạn cũng có thể đánh thức mọi giác quan của họ.
5. Có một số việc, vừa phân trần trắng đen đã trở thành quá khứ. Có một số người giận hờn vài ngày đã trở thành dĩ vãng. Có những nỗi đau, vừa cười lên đã tan thành bọt biển. Có những hoàn cảnh, nhờ chịu chút thương đau mà trở nên kiên cường.
Đôi khi hôm nay là việc lớn, ngày mai nhìn lại chẳng có gì đáng kể. Năm nay quan trọng, sang năm sẽ trở thành thứ yếu. Chuyện vĩ đại đời này, đời sai người ta gọi là truyền thuyết.
6. Chúng ta, nhiều nhất cũng chỉ là câu chuyện của một người. Vì thế trong cuộc sống hay trong công việc, nếu gặp chuyện không vừa ý, hãy nói với bản thân; “Hôm nay sẽ qua đi, ngày mai rồi cũng đến, hãy buông bỏ tất cả để bắt đầu ngày mới!”.
7. Trên đời, có một số việc không phải để tâm, mà để tâm cũng không làm được gì. Bởi lẽ, cuộc sống không có “Nếu Như”, chỉ có hoặc “Kết Quả” hoặc “Hậu Quả”.
-ST-
Mỗi người đều có cách sống của riêng mình
Mỗi người đều có cách sống của riêng mình, chúng ta không cần phải ngưỡng mộ cuộc sống của người khác. Có người ngoài mặt tươi cười rạng rỡ nhưng ẩn trong đó là bao giọt nước mắt, lại có người nhìn có vẻ cơ cực nhưng kỳ thực họ lại đang trải qua một cuộc sống rất thoải mái. Hạnh phúc không có một đáp án chuẩn mực, niềm vui cũng không chỉ xuất phát từ một con đường. Thu lại ánh mắt ngưỡng mộ người khác và nhìn lại tâm hồn mình.
Sống cuộc sống mình mong muốn chính là những ngày tháng tươi đẹp nhất, cách sống mà mình muốn mới chính là cách sống tốt nhất…
Lòng tin
Lòng tin là một thứ rất kỳ lạ. Vừa gặp một người bạn đã có cảm giác có nên tin người đó hay không ngay, dựa vào trực giác. Có những người vừa gặp đã thích, muốn thân thiết với người ta, có người lại chỉ muốn tránh xa, không tiếp xúc.
Cô là người sống dựa vào thứ trực giác và lòng tin đó khá nhiều. Nó mang đến cho cô nhiều người bạn thật tuyệt vời những cũng làm cô phải đối phó với một cơ số rắc rối do thái độ không ưa là thể hiện ra mặt (hồi đó thôi, chứ bây giờ, cô điềm nhiên, yên an lắm, cảm xúc được gói kỹ, tiết chế). Và qua thời gian, ngày một thấy mình già đi, cô hiểu đôi khi trực giác cũng sai mà.
Người này cô gặp, tin vô điều kiện. Cô tin những gì người nói với mình là xuất phát từ sự chân thành. Cô tin những gì người muốn làm cho cô là từ tình cảm thật sự chứ không phải câu đùa hời hợt trong lúc cao hứng vui miệng. Và thật mâu thuẫn, vì cô cũng tin những điều đó hoàn toàn có thể biến mất bất cứ lúc nào. Không có điều gì tồn tại vĩnh viễn, chỉ có khoảnh khắc vĩnh viễn tồn tại ở thời điểm đó mà thôi.
Đôi dép của bạn đang ở đâu?
Trong lớp Ki-Aikido dành cho trẻ em, một trong những bài học đầu tiên tụi nhỏ được dạy, là xếp dép ngay ngắn trước khi bước lên thảm tập.
Khi được sensei hỏi rằng có biết vì sao phải xếp dép như vậy hay không, lũ nhóc, bằng tất cả sự thông minh vốn có của chúng, đã nghĩ ra đủ thứ lý do. Nào là, để không bị mất dép, không bị quên dép (?). Nào là, để khi bị đuổi thì chạy cho kịp. Để đi vệ sinh hay uống nước thì xỏ vào cho dễ. Hoặc là, xếp như thế để cho đẹp.
Tất nhiên, mọi lý do đều đúng. Nhưng có một ý khiến mình nhớ nhất về chuyện xếp dép này. Đó là, để nhanh chóng nhận biết đôi dép của mình đang ở đâu, khi mình cần đến nó. Mình biết rằng nó ở góc trái của lề thảm, nằm cạnh một đôi màu xanh lá và một đôi màu da cam. Mình biết nó đã được quay sẵn ra ngoài, và nếu cần chỉ việc chạy ngay ra xỏ chân vào. Mình biết nó ở đó, từ trước khi mình bước chân lên thảm tập. Và nếu tất cả những đôi dép đều được xếp ngay ngắn, thì khi mình rời thảm tập, đôi dép vẫn ở đó, chờ mình.
Đôi dép đó với mình là một ẩn dụ. Mình gọi là “ẩn dụ đôi dép”. Đôi dép đó có thể là một đôi dép, có thể là một chiếc balo, có thể là một ngôi nhà, một người thân, người bạn đời.
Khi ta rèn cho mình thói quen luôn xếp đôi dép ấy ngay ngắn dưới bậc thềm, trước thảm tập, trên giá gỗ; nghĩa là ta đang rèn cho mình sự tôn trọng với những món đồ của mình. Chúng, bằng cách này hay cách khác, đang giúp đỡ và nâng niu đời sống của ta. Thì ta, ở cương vị một người đang hưởng thụ, đang song hành, cũng nên đáp trả lại bằng một thái độ gìn giữ và trân trọng.
Việc đó không chỉ có ích cho đôi dép, mà người xếp dép mới chính là kẻ hưởng lợi. Người xếp dép biết đôi dép đang ở đó, nên dù tập tành say sưa trên thảm, vẫn có nguyên sự an tâm trong lòng. Mỗi khi cần phải chạy ra ngoài, dù uống một cốc nước hay đi vệ sinh, đã có ngay “một đôi dép ngay ngắn được xếp quay ra ngoài” chỉ chờ ta xỏ chân vào là được.
Cũng thế, nếu ta giữ cho mình cái thói quen để đồ đạc đúng chỗ mà ta định sẵn từ trước, giữ thói quen để ý từng việc nhỏ ta làm, để ý cả những trật tự, nội quy mà môi trường ta đang sống đã tạo dựng. Thì, ta sẽ dễ thích nghi, hòa hợp và bớt hoang mang hơn trước những đổi thay. Nói một cách dễ hiểu, thì khi mọi thứ luôn ở đúng vị trí của nó, thì một sự thay đổi nhỏ cũng dễ dàng nhận ra.
Tuy nhiên, sẽ hơi vô nghĩa nếu trong cả một lớp tập, chỉ có một người xếp dép. Đôi dép đó dầu ngay ngắn, nhưng vẫn sẽ im thin thít và lặn mất tăm giữa đám dép láo nháo tứ tung. Thế nên, bài học đầu tiên của những em nhỏ, trước khi tập Ki-Aikido, trước khi được dạy về đòn thế, đơn giản chỉ là biết xếp ngay ngắn cho mình một đôi dép. Tất cả đều xếp ngay ngắn cho mình một đôi dép.
Điều đó cũng giống như khi một người trong lớp đang nói, tất cả sẽ im lặng để tôn trọng lắng nghe người đang nói. Khi thầy cúi chào các bạn đầu và cuối buổi tập, các bạn cũng sẽ cúi chào thầy.
Chúng ta sống chung và hòa hợp với nhau trong một môi trường. Mỗi điều ta đang làm không chỉ ảnh hưởng đến ta, mà còn những người khác nữa. Một đôi dép được xếp ngay ngắn, sẽ kéo theo một đôi dép khác cũng được xếp ngay ngắn. Rồi một đôi dép khác, và một đôi dép khác nữa.
Nếu nghĩ như thế, sẽ thấy những việc nhỏ ta đang làm, hóa ra thật nhỏ, mà cũng không nhỏ lắm. Hoá ra bình thường, nhưng cũng thật quan trọng. Nghĩ như thế, thì sẽ không có tham vọng thay đổi thế giới nữa. Chỉ còn muốn thay đổi chính mình, cái thế giới bé mọn trong lòng mình. Từ những việc bé nhỏ trong đời mình. Như là xếp ngay ngắn một đôi dép trước khi bước vào thảm tập, như là biết uống vừa đủ phần nước của mình, biết chào hay lắng nghe một người với toàn sự chú tâm.
Bởi vì thật ra ai trong chúng ta chẳng mong được đối xử trân trọng và tử tế. Được “xếp” thật ngay ngắn, như một dép đang cần nghỉ ngơi. Được gìn giữ trong một mối quan hệ thân gần và bền vững. Được đi cùng nhau, lâu dài và thoải mái. Được biết nhau đang ở đâu, mỗi lúc ta cần nhau.
Tuesday, June 26, 2018
Tâm linh vũ trụ được nuôi dưỡng bởi hạnh phúc của con người
“Tâm linh vũ trụ được nuôi dưỡng bởi hạnh phúc của con người, bởi cả sự bất hạnh, tị hiềm và ghen tuông nữa. Nhiệm vụ duy nhất của mỗi chúng ta là thực hiện con đường mình đã chọn. Tất cả chỉ là một. Rồi khi anh quyết chí muốn điều gì thì toàn vũ trụ sẽ chung sức để anh đạt được điều ấy.”
(Nhà giả kim, Paulo Coelho)
----------
----------
Nếu bạn đã từng đọc qua tác phẩm Nhà giả kim của Paulo Coelho thì sẽ biết, tác phẩm kinh điển này có những câu nói của nhân vật hoặc lời văn rất hay và rất đáng để suy nghĩ.
Quyển sách bán chạy chỉ sau Kinh thánh này là một câu chuyện nói về hành trình đi tìm kho báu của một cậu bé chăn cừu tên là Santiago. Đó không chỉ đơn giản là thuật lại những gì mà cậu đã trải qua, về những nhân vật cậu đã gặp mà quan trọng là, thông điệp mà quyển sách này gửi gắm đến độc giả. Đó là “đừng bao giờ từ bỏ ước mơ”.
Koi no yokan
Có một cụm từ của Nhật mà tôi rất thích: koi no yokan. Nó không có nghĩa là "yêu từ cái nhìn đầu tiên", mà gần như là "yêu từ cái nhìn thứ hai". Đó là cảm giác khi bạn gặp một người mà rồi bạn sẽ yêu say đắm, có lẽ bạn sẽ chẳng yêu ngay lúc ấy, nhưng rồi chắc chắn bạn sẽ yêu người ta.
Chỉ cần quay lưng...
"Cuộc đời thật kỳ lạ mày thấy không? Hai người để yêu nhau phải trải qua một đoạn đường dài, có khi cả nửa đời người; nhưng khi chia tay thì chỉ cần quay lưng."
Giữa…
Có một lần đã nghe rằng âm nhạc không nằm ở những nốt nhạc mà ở cái khoảng không ở giữa những nốt nhạc. Giữa những nốt nhạc là âm nhạc. Giữa những con người là tình yêu. Những nốt
nhạc và những con người không có ý nghĩa. Ý nghĩa nằm ở giữa chúng, ở giữa họ.
nhạc và những con người không có ý nghĩa. Ý nghĩa nằm ở giữa chúng, ở giữa họ.
Ràng buộc con người không phải là lời thề
Ràng buộc con người không phải là lời thề. Chỉ cần mình tự cảm thấy thiết tha với một điều nào đó, thế là đủ rồi.
Dù thế nào đi nữa, cũng đừng hối hận
Nếu đã lựa chọn đi về bên trái, thì gặp phải những chông gai, chúng ta
hãy mỉm cười và nói rằng, con đường bên kia chắc cũng khó đi như vậy;
nếu đi về bên phải, gặp những giấc mơ đẹp đẽ, chúng ta cũng hãy mỉm cười
mà nói rằng, con đường bên kia chắc cũng huy hoàng như vậy”.
….
Trong cuộc sống hay tình yêu cũng vậy, đôi khi người ta sẽ phải đưa ra những sự chọn lựa đầy
khó khăn. Có thể đúng, mà cũng có thể sai. Nhưng dù thế nào thì cũng
đừng hối hận, như vậy mới có thể hạnh phúc.
Tôi vẫn cứ luôn giữ mãi niềm tin đó….
Tôi cứ luôn giữ một niềm tin rằng, những gì đẹp đẽ, tôi đã cất vào
trong một góc nhỏ, cẩn thận gìn giữ, bảo vệ, thì nó sẽ mãi không lụi
tàn, lúc nào cũng vẹn nguyên như vậy.
trong một góc nhỏ, cẩn thận gìn giữ, bảo vệ, thì nó sẽ mãi không lụi
tàn, lúc nào cũng vẹn nguyên như vậy.
Tôi vẫn cứ luôn giữ mãi niềm tin đó….
Em cầu mong – không phải bây giờ
”Em cầu mong – không phải bây giờ
Mà khi tóc đã hoa râm
Khi mái đầu đã bạc
Khi ta đã đi qua những giông – bão – biển – bờ
Còn thấy tựa bên vai mình
Một tình yêu không thất lạc …”
Phải không?!
“anh có những người bạn, dù không liên lạc thường xuyên nhưng những lần thảng hoặc gặp gỡ ngoài đời hoặc chuyện trò trên mạng, vẫn đem lại cho nhau cảm giác gần gũi ,thân thuộc.
anh lại có những người bạn khác, dù chỉ mới quen nhau một thời gian ngắn, nhưng lại cảm thấy như đã chơi với nhau từ tấm bé, không chút khách sáo, e dè.
vậy điều quan trọng trong một mối quan hệ rõ ràng không phải là chuyện thời gian ngắn dài, ngôn từ nhiều ít, mà lại là trong khoảng thời gian ấy, lượng ngôn từ ta trao đổi ấy có làm nảy sinh mối đồng cảm hay không.
không phải đúng như anh đã từng nói, mọi điều đáng giá trong cuộc sống đều chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc đó hay sao?”
Phải không?!?
Tôi lại còn có nhiều hơn vậy...
Bao nhiêu con người đang ngược xuôi trên những con đường trên khắp thế gian, thực hiện những cuộc hành trình trong thế giới vật chất và trong tâm tưởng, có bao nhiêu người thật sự dám sống, dám nếm trải cuộc sống của mình?
tôi thì nghĩ, miễn sao khi kết thúc một ngày, dù ngắn hay dài, thỏa thê hay mệt mỏi, những con người ấy vẫn thấy hiện lên trong óc một nơi để về, một người đang chờ đợi, thế cũng đủ lắm rồi.
tôi lại còn có nhiều hơn vậy…
Monday, June 25, 2018
Lý do duy nhất mà mọi người cứ khư khư giữ lấy những kỷ niệm là vì
Lý do duy nhất mà mọi người cứ khư khư giữ lấy những kỷ niệm là vì chúng là thứ duy nhất còn nguyên vẹn trong khi tất cả mọi người đều…thay đổi
Hợp-Yêu- Hiểu-Cần
Hai người yêu nhau phải trải qua bốn giai đoạn: hợp – yêu – hiểu – cần.
Thường đến giai đoạn thứ ba mới chính là lí do để chia tay: Không hiểu nhau.
Vì không chấp nhận và bỏ qua được cho nhau.
Vì ai cũng đặt bản thân lên trên đối phương thì làm thế nào cần nhau được…
Em muốn chúng ta có ngôi nhà của riêng chúng ta, nơi em có thể chạy xông xênh...
Em muốn chúng ta có ngôi nhà của riêng chúng ta, nơi em có thể chạy xông xênh thẳng từ phòng tắm, thân thể nồng nàn mùi cỏ và âm ấm ướt mà hôn anh còn lấm lem bụi phố phường. Nơi em có thể vô tư bước chập chân trong váy ngủ mỏng tan, tóc vấn cao từ phòng này sang phòng khác, nơi em có thể tự do nghe nhạc và rút rít theo như lên đồng. Nơi em có thể quấn lấy anh bất kỳ góc nào, bất kỳ vị trí nào, bất kỳ cảm giác nào……
— (Trích "Em là để yêu")
Trong tình yêu thật ra chỉ cần có 7 điều, đó là:
Trong tình yêu thật ra chỉ cần có 7 điều, đó là:
1-Quan Tâm.
2-Chia Sẻ
3-Tôn Trọng.
4- Cho niềm Tin.
5-Cho hi Vọng.
6- Gửi gắm chân thật.
7- Biết Tha Thứ
2-Chia Sẻ
3-Tôn Trọng.
4- Cho niềm Tin.
5-Cho hi Vọng.
6- Gửi gắm chân thật.
7- Biết Tha Thứ
Chỉ vậy thôi! Không nhiều không ít! Đủ cho một đời người!
The most beautiful clothes that can dress a woman is...
The most beautiful clothes that can dress a woman are the arms of the man she loves.
Nếu định mệnh đã được viết sẵn thì sao con người phải cần nỗ lực để đạt được điều mình muốn?
Có người từng hỏi các vị thần:
.
– Nếu định mệnh đã được viết sẵn thì sao con người phải cần nỗ lực để đạt được điều mình muốn?
.
Thần linh trả lời:
.
– Ta ko sắp đặt hoàn toàn cuộc sống của bất kì ai, định mệnh luôn có chỗ trống để mỗi người có thể tự hoàn thiện nó.
Không ai biết được chữ đủ của cuộc sống...
Không ai biết được chữ đủ của cuộc sống, cũng không ai hoàn thiện được chữ thiếu của phẩm chất con người.
Bế tắc là thuốc thử...
Bế tắc là thuốc thử tốt nhất để xem ai là người có đủ nghị lực vượt qua, cũng là cách đơn giản để loại bớt những người chấp nhận đầu hàng
Tình bạn...
Tình bạn….
Lily -màu trắng- ngay từ nhỏ đã mắc một chứng bệnh hiếm gặp mà 2 mắt của nó buộc phải bị loại bỏ.
Maddison đã giúp đỡ cô ấy hòa nhập lại với cuộc sống sau 5 năm và kể từ đó chúng không bao giờ rời khỏi nhau.
Vinh quang không chỉ là ở vòng nguyệt quế
Vinh quang không chỉ là ở vòng nguyệt quế trên đỉnh cao,mà nó còn là những khoảnh khắc tuyệt vời mà ta đã sống và tận hiến
Tuesday, June 19, 2018
Nếu có nơi nào mà đất và trời hoà vào cùng nhau
” Người ta biết mình thuộc về ai đó khi hai trái tim cùng hoà nhịp đập, khi họ thấy không thể sống thiếu người đó chứ không phải chỉ là khi họ trao nhau những nụ hôn.
Ai đó đã nói, nếu có nơi nào mà đất và trời hoà vào cùng nhau, thì đó chính là ở biển cả. Còn tôi nói: nếu có một nơi mà hai tâm hồn hoà vào làm một, tạo nên một sức mạnh lớn hơn mọi khó khăn, thử thách, đó chính là trong tình yêu.”
Có những cuộc tìm kiếm đơn giản chỉ là tìm kiếm…
” Có những cuộc tìm kiếm đơn giản chỉ là tìm kiếm…
.. nhưng nhờ có nó ta hiểu rằng tình yêu là giữa 1 biển người vẫn có thể tìm thấy nhau”
Có hạnh phúc nào giá rẻ đâu em
“…giữa dòng đời đang chảy xiết kia, có hạnh phúc nào giá rẻ đâu em!
Biết không em,vì hạnh phúc mong manh như thủy tinh, nhưng cũng là thứ mà khi ta nhỏ cho người khác thì thế nào cũng có vài giọt cho chính mình …”
Monday, June 18, 2018
Nhớ nhé!
” Khi anh cảm thấy cô đơn và mệt mỏi, hãy nhìn vào khoảng trống giữa các ngón tay mình và nhớ rằng những ngón tay em sẽ luôn vừa vặn ở đấy…”
Chẳng có gì, nhưng cũng không đeo đuổi gì...
“ Những người phụ nữ thích mặc màu trắng, họ có lòng tự tin, bên cạnh như thể không người.
Sự tự tin đó có thể do đã sở hữu những thứ mà nhiều người bình thường khác không tài nào chạm tới nổi.
Cũng có thể đến từ chỗ chẳng có gì nhưng cũng không đeo đuổi gì.”
Dự báo thời tiết
“Ngày mai thời tiết có thể vẫn không đổi.
Trời mưa nhiều nhưng ko còn có bão giông.
Và cho dù ngày mai có bão giông đi nữa, tôi vẫn sẽ mạnh mẽ và dũng cảm. Ko còn thấy sợ hãi và cô độc như xưa nữa, mà chỉ còn là những tia nắng mặt trời ấm áp…sáng trong.
Và cho dù ngày mai có bão giông đi nữa, tôi vẫn sẽ mạnh mẽ và dũng cảm. Ko còn thấy sợ hãi và cô độc như xưa nữa, mà chỉ còn là những tia nắng mặt trời ấm áp…sáng trong.
Vì bên cạnh tôi bây giờ, có 1 điều khiến cho tôi hy vọng rất nhiều và có niềm tin tưởng hoàn thành kỳ vọng ấy…”
[ Đoạn thoại trong phim “Personal taste” ]
Nhất định phải nói cho tôi biết...
Nếu một ngày tôi tìm thấy người đặc biệt của riêng tôi, tôi sẽ không bắt anh hứa hẹn yêu tôi mãi mãi, Anh không cần phải nói yêu tôi suốt đời suốt kiếp, nhưng tôi muốn anh hãy thành thật, ngày mà anh hết yêu tôi, nhất định anh phải cho tôi biết. Tôi sợ tôi phải yêu một mình…
"Còn có anh mà!..."
Khi đọc những cuốn sách, câu nói khiến tôi cảm động nhất chẳng phải là “Anh yêu em” hay “Anh sẽ ở bên em mãi”, mà là câu “Còn có anh mà.”
Người ta phải trải qua thăng trầm cùng nhau thì mới biết được yêu không phải là một việc dễ dàng gì. Có mấy ai trong lúc hoạn nạn sẽ làm điểm dựa cho ta chứ không phải những lời nói xuông?
(lana ng)
Together?!
– together??
– forever !!!
---
---
“Chúng ta, đều có những nỗi đau sâu kín trong lòng. Những nỗi đau ấy, luôn âm ỉ ở đâu đó trong ta. Cũng giống như những vết thương vậy, khi trời chuyển mùa, thì nhức nhối đến lạ.
Bạn có tin rằng có những người sinh ra để dành cho nhau không? Tôi thì tin vào điều đó. Giờ tôi chỉ mong ước rằng, sẽ được sống cuộc đời bình an với chính người mình yêu thôi.
Rất cần...
Rất cần một ngày cười thật tươi chứ chẳng phải gượng cười
Được yêu chân thành chứ không yêu gắng gượng
Rất cần một niềm tin là cứ yêu đi một tình yêu cao thượng
Nghĩ làm gì xa xôi
Nhưng chỉ một giây của sự chạnh lòng thôi
Lại thấy chẳng gì mong manh bằng tình yêu này cả…
Được yêu chân thành chứ không yêu gắng gượng
Rất cần một niềm tin là cứ yêu đi một tình yêu cao thượng
Nghĩ làm gì xa xôi
Nhưng chỉ một giây của sự chạnh lòng thôi
Lại thấy chẳng gì mong manh bằng tình yêu này cả…
Rất cần một người yêu mình hơn tất cả
Một người ta chẳng cần phải san sẻ với ai
Một người gom đủ cả nỗi nhớ rộng dài
Một người sẽ cùng ta đi qua những ngày như thế
Xanh như là tuổi trẻ
Cứ cháy hết mình thôi…
Một người ta chẳng cần phải san sẻ với ai
Một người gom đủ cả nỗi nhớ rộng dài
Một người sẽ cùng ta đi qua những ngày như thế
Xanh như là tuổi trẻ
Cứ cháy hết mình thôi…
Cần một người như thế
Chỉ một thôi…”
Chỉ một thôi…”
« ” Rất cần” – Trần Việt Anh »
Chuyện cơm hến
Người Huế ăn giống như học bài học cuộc đời, phải nếm đủ vị mặn, lạt, chua, cay, ngọt, bùi… không chê vị nào; lại còn tỏ ra thích thú với hai vị mà thiên hạ đều sợ là cay và đắng.
Vườn Bắc cũng trồng mướp đắng, chỉ dùng trái chín đỏ độn thịt làm món hầm, còn trái xanh chỉ dùng… xoa sảy cho trẻ con. Người Huế thích dùng mướp đắng lúc còn xanh; nấu canh phải đuống nồi nước sôi xuống mới thả mướp vào để đảm bảo là đắng, lại còn bóp mướp sống làm món nộm, đắng một cách tuyệt vời! Có hôm tàu dừng ở ga Lăng Cô, thấy nấm tràm bán rẻ như cho không, tôi bèn hí hửng mua luôn một rổ làm quà cho chú bạn tôi ở Đà Nẵng, gọi là đặc sản xứ Huế. Cháo nấm tràm nấu ra ngon đến thế, nhưng chỉ có đám dân Huế sì sụp vừa húp vừa khen, còn bạn nhậu người Quảng đều né hết, vì đắng chịu không nổi. Hóa ra chỉ cách nhau một cái đèo Hải Vân mà thôi mà cách ăn uống của người Huế lạ đời đến thế!
Nhưng lạ nhất là thói ăn cay, đến nỗi chính tôi cũng không hiểu sao mình ăn cay đến như vậy. Người Huế có đủ cung bậc ngôn ngữ để diễn tả vị cay, bao gồm hết mọi giác quan, càng nói càng “sướng miệng”: cay phỏng miệng, cay xé lưỡi, cay điếc mũi, cay chảy nước mắt, cay toát mồ hôi, cay điếc tai, cay điếc óc, và hết cỡ là (xin lỗi mọi người) cay thấu… lỗ đít! Có thể nói rằng người Huế bắt đầu thực đơn hàng ngày bằng một tô bún bò “cay dễ sợ”, tiếp theo là một ngày cay “túi mắt túi mũi”, để kết thúc với tiếng rao “Ai ăn chè?”, một chén ngọt lịm trước khi ngủ.
Tôi xin giới thiệu một ngày “ hạnh phúc trời hành” của dân Huế tui, bắt đầu bằng món cơm hến. Những món ăn Huế như bún bò, cháo lòng… bây giờ trở thành phổ biến khắp nước (dù đã mất đi bản chất cay của nó), chỉ món cơm hến này không nơi nào có, Hà Nội, Sài Gòn cũng có vài ba quán Huế có cả cơm hến, tôi đã thử xem, đều toàn là nghêu xắt nhỏ, đâu phải là hến! Vậy thì, cơm hến là gì?
Trước hết, nói về cơm. Người Việt mình ăn cơm kiểu nào cũng phải nóng, duy chỉ cơm hến nhất thiết phải là cơm nguội. Hình như người Huế muốn bày tỏ một quan niệm rằng trên đời chẳng có một vật gì đáng phải bỏ đi, nên bày ra món cá lẹp kẹp rau mưng, và món cơm nguội với những con hến nhỏ lăn tăn làm sốt ruột người chế biến món ăn, gọi là cơm hến. Sau này ở Huế người ta bày thêm món bún hến, dùng bún thay cơm nguội. Tôi rất ghét những lối cải tiến tạp nham như vậy. Bún đã có bún bò, ai có giang sơn nấy, việc gì phải cướp bản quyền sáng chế của người khác. Vả lại, người Huế (Huế xưa, không phải bây giờ) rất kiên định trong “lập trường ăn uống” của mình. Tôi nghĩ rằng trong vấn đề khẩu vị, tính bảo thủ là một yếu tố văn hóa hết sức quan trọng, để bảo toàn di sản. Với tôi, một món ăn đặc sản cũng giống như một di tích văn hóa, cứ phải giống y như nghìn xưa, và mọi ý đồ cải tiến đều mang tính phá phách, chỉ tạo nên những “đồ giả”!
Xin tiếp tục chuyện cơm hến. Hến ở Huế, ngon nhất là hến cồn, do đó cái gò nổi chiếm vị trí “Tả Thanh Long” rất mực sang trọng trong Dịch Lý của kiến trúc kinh thành, dân chỉ gọi nôm na là Cồn Hến. Đáy sông quanh cồn có một lớp bùn sâu, là môi sinh màu mỡ của loài hến. Điều lạ là con hến, dù không có tay chân, nhưng khi thời tiết thay đổi làm dòng nước chảy mạnh, nó có thể lặn sâu xuống đáy bùn để khỏi bị nước cuốn đi. Dân cồn làm nghề xúc hến mỗi năm đều có lễ cúng hến vào tháng bảy, trên những con đò cờ xí rộn rịp, tiếng trống vang lừng. Người ta luộc hến xong đem ra sông đãi trong những chiếc rổ lớn, tách vỏ, lấy riêng mặt hến đem đong chén bán cho những người làm cơm hến.
Mặt hến này là vị chủ của cơm hến, xào kèm theo bún tàu (miến), măng khô và thịt heo thái chỉ. Món thứ ba trong cơm hến là rau sống. Chỉ một nhúm thôi, nhưng rau sống này làm bằng thân chuối hoặc bắp chuối xắt mảnh như sợi tơ, trộn lẫn với môn bạc hà, khế và rau thơm thái nhỏ, có khi còn điểm thêm những cánh bông vạn thọ vàng, nhìn tươi mắt và có thêm mùi hương riêng.
Nước luộc hến được múc ra từ chiếc nồi bung bốc khói nghi ngút, bằng chiếc gáo làm bằng sọ dừa xinh xắn, cho vào đầy một cái tô đã gồm đủ cơm nguội, hến xào, rau sống và được gia thêm đủ vị đồ màu. Nước hến có giã thêm gừng, màu trắng đùng đục. Vâng, mê nhất cái màu đùng đục ấy, ăn cơm hến mà chê nước đục là… dại!
Bộ đồ màu của cơm hến là nhiêu khê nhất thiên hạ. Đây là bảng liệt kê các món gia vị mà tôi từng quan sát được ở một gánh cơm hến, chắc có thể coi là “lý tưởng”, như sau:
1.Ớt tương,
2.Ớt màu, ớt dầm nước mắm,
3.Ruốc sống,
4.Bánh tráng nướng bóp vụn,
5.Muối rang,
6.Hạt đậu phụng rang mỡ, giã hơi thô thô,
7.Mè rang,
8.Da heo rang giòn,
9.Mỡ và tóp mỡ,
10.Vị tinh.
Tất cả được đựng trong những thẩu, những vịm bày trên một cái trẹc, o bán cơm hến lấy ra bằng những chiếc gáo mù-u nhỏ xíu, bàn tay thoăn thoắt mỗi thứ một ít như là rây… nước thánh!
Hương vị bát ngát suốt đời người của tô cơm hến là mùi ruốc thơm dậy lên tận óc, và vị cay đến trào nước mắt. Người “máu” cơm hến vẫn chưa vừa lòng với vị cay sẵn có, còn đòi thêm một trái ớt tươi để cắn kêu cái rốp! Nước mắt đầm đìa, mồ hôi ròng ròng nhỏ giọt vào tô cơm, thế mà cứ sì sụp, xuýt xoa kêu “ngon, ngon!”; đi xa nhớ lại thêm tới đứt sợi tóc, ở nước ngoài về bay ra Huế để ăn cho được một tô cơm hến lấy làm hả hê, thế đấy, chao ôi là Huế!
Tôi nhớ lần ấy, chiều mưa râm ri cữ tháng mười một, tôi ngồi ăn cơm hến ở nhà Bửu Ý ở đường Hàng Me. Tôi vừa đi Tây về, suốt hai tuần ở Cung Đại Hội các nhà văn, bữa ăn nào cũng toàn thịt, bơ, phó mát…, đến nỗi tôi thất kinh, nhiều ngày chỉ mang một trái mớ cây về phòng, ăn trừ bữa. Nhiều tuần lễ không có một hột cơm trong bụng, nghe tiếng rao cơm hến, tôi thấy xúc động tận chân răng. Đây là lần đầu tiên, tôi ăn một tô cơm hến bằng tất cả tâm hồn. Thấy chị bán hàng phải cho quá nhiều thứ trong bát cơm nhỏ, công thế mà chỉ bán có năm đồng bạc, tôi thấy làm ái ngại hỏi chị:
Lời lãi bao nhiêu mà chị phải công kỹ đến thế. Chỉ cần ba bốn thứ, vừa vừa thôi, có đỡ mất công không? Chị nhìn tôi với đôi mắt giận dỗi rất lạ:
Nói như cậu thì… còn chi mà là Huế!
Chị gánh hàng đi, dáng gầy mỏng manh, chiếc áo dài đen cũ kỹ, chiếc nón cời và tiếng rao lanh lảnh, bây giờ tôi mới phát hiện thêm vị thứ mười lăm, là lửa. Vâng, một bếp lửa chắt chiu, ấp ủ đi trong mưa suốt mùa đông, bền bỉ theo bước chân người…
(Hoàng Phủ Ngọc Tường)
Subscribe to:
Posts (Atom)