Wednesday, April 18, 2018

Từ điển Gàn




1/ Đi chơi thì chơi đi. Thị phi chi cho mệt.
2/ Học hành thì hành cái hoc mới là học.
3/ Cầu nguyện là nguyện làm cho đươc cái đang cầu.
4/ Giáo chủ là chủ giáo. Nghĩa là phải làm chủ mình lúc được giáo.
5/ Thần thông nghĩa là thông với cái thần của sự việc.
6/ Pháp thuật là thuật pháp. Nghĩa là thuật lại pháp chứ hổng phải pháp của mình.
7/ Niết bàn nghĩa là đừng bàn mà phải niết(nir : rời xa, ra khỏi. . .)
8/ Thơ thiền là thiền thơ. Nghĩa là để thiền làm thơ chứ mình đừng làm.
9/ Làm viêc là việc làm. Nghĩa là để việc nó làm chứ mình đừng làm.
10/ Phát công là công phát. Nghĩa là phải thông để công nó phát.
11/ Chứng ngộ là ngộ chứng. Nghĩa là phải ngộ mọi triệu chứng của tâm bệnh.
12/ Trị bệnh là bệnh trị. Nghĩa là để bệnh nó tự trị.
13/ Ăn chay là chay ăn. Nghĩa là chay việc ăn chứ hổng phải chay thức ăn.
14/ Công đức nghĩa là đứt mất cái công.
15/ Đạo đức nghĩa là đứt mất cái đạo.
16/ Thần chú nghĩa là làm chú của ông thần.
17/ Tu hành là tu thì bị hành
18/ Tình yêu là yêu tình. Nghĩa là yêu cái tình chứ hổng phải yêu cái bề ngoài của thể xác.
19/ Hạnh phúc nghĩa là được phúc do có hạnh.
20/ Tụng kinh là kinh tụng. Nghĩa là kinh cái việc tụng bằng miệng mà không tụng bằng tâm.
20/ Lạy Phật là Phật lạy. Nghĩa là Phật trong ta lạy. Niệm Phật là Phật niệm. Nghĩa là Phật trong ta niệm.
. . . .
Hề hề . Ai có từ điển của riêng mình thì viết tiếp cho vui. . .


(Ba Gàn's FB)

Tuesday, April 17, 2018

Đi chơi ở trần gian cần chi mang theo thế sự?!



No automatic alt text available.

1/ Đêm mùa hè ngủ ngoài ban công đầy gió. Trăng chiếu vào người. Tiếng sóng, tiếng chim ăn đêm, tiếng lá rơi đưa ta vào giấc ngủ. Nửa đêm cơ thể tự đắc khí, tự tập với thần linh, còn ta thì cứ ngủ. . .hề hề. . .
2/Học trò đã thay mình làm được rồi còn gì vui hơn. . .Bệnh nhân nan y tưởng chết. Ai dè lại lành. Còn gì vui hơn, lạ hơn, thú vị hơn chứ. . .Ai tin được chứ. . .
3/ Tác phẩm nào thú vị hơn tác phẩm con người. . .Ta có nhiều tác phẩm như thế thì sống đời nầy còn gì buồn khổ chứ?
4/ Ăn phở gà đầu chợ. Uống cà phê ngỡ vỉa hè. Uống chè chén. Hút thuốc lá Thăng Long. Nhìn lá rơi trên đường Phan Đình Phùng rợp bóng cây xanh. Mưa bụi đầy đường. Tiếng guitar vô thường vấn vương. Ta đang hẹn hò với cái linh hồn phi thường của cuộc sống.
5/ Tránh đi ăn chay ngày rằm mồng một. Ngày ấy mà đi ăn mặn thì vắng khách rất thích. Tránh đi lễ ngày hội, ngày ấy mà đi thì quá tội. . .hề hề. . Không vội khi thiên hạ vội. Đi chơi trong tối thì không cần nhắm mắt. Đi chơi ban ngày thì không cần cầm đèn. Đi chơi ở trần gian cần chi mang theo thế sự.
6/ Phải thụ khí mới đắc khí đấy là mình cầu thần linh. Đi chơi linh tinh thình lình đắc khí ấy là thần linh cần mình. Sống và chờ để có tình yêu sao bằng cứ để tình yêu sống và mình thì tự do liêu xiêu trong muôn chiều của thế tục.
7/
Khi tiếng gió nhạt nhòa tiếng đàn tan trong gió. Tiếng đàn ấy không tranh với cuộc sống.
Khi tiếng cười nói bàn luận nhạt nhòa. Khẽ gợi chuyện để tiếng cười tiếp tục sinh tươi. Lời ấy không tranh với cuộc sống.
Khi màu sắc nhạt nhòa, nét cọ nhỏ xíu làm cái liêu xiêu chợt bừng tỉnh. Bức tranh ấy không tranh với cuộc sống.
Ha ha. . .ha. . .
Hãy chỉ là gia vị của cuộc đời. Đừng cố chơi trò thượng đế.
8/ Khi nói không cố nói mới là bất tranh. Khi làm không cố làm mới là vô sự. Khi tu không cố tu mới hòa hợp với cái thiên thu vô tướng.
9/
Khi dạy khí công thì ông đừng dạy. Hãy để cái" thường dạy" thay ông làm chuyện bông lông.
Khi ông làm thơ thì chớ làm. Hãy để cái ngu ngơ bất ngờ tuôn chảy.
Khi ông vẽ tranh thì đừng vẽ. Hãy để cái ông khoe mẽ lặng lẽ bỏ đi thì cái ông "bất tư nghì" mới vô vi tự phát.
Khi ông cầu nguyện và lạy Phật. Hãy để cái "như thật" ít nhất được một lần bật ra khỏi nhị nguyên.
10/ Cái gì đủ gần, đủ lâu, đủ yên lặng, thì tự phát sinh tình yêu. Tình yêu tối thượng với thượng đế phi nhân cách cũng như vậy. Nếu thấy thượng đế là bản thể của mọi hiện tượng thì tình yêu cuộc sống cũng tự không mà thành có như vậy. . .như vậy. . .

(Ba Gàn's FB)

Nếu anh thấy yêu em quá khó khăn



Nếu anh thấy yêu em quá khó khăn
Em sẵn sàng nhường anh cho kẻ khác
Người nào đó, dễ yêu hơn một chút
Để anh sống cuộc đời anh thỏa thích
Chả cần lo hay gắng gỏi gì nhiều.
Anh đừng tin những kẻ không biết nhường nhịn ngồi phán về tình yêu
Em vẫn nghĩ trên đời này
Chẳng thứ gì là sẵn.
Để có ga tàu, cần phải chặt hàng cây
Để có ngôi nhà, cần phải biết đắp xây
Để có tình yêu, cần phải biết quên mình nhiều lúc.
Đâu có trái tim nào tự run
Đâu có hạnh phúc nào tự mọc
Tìm đâu ra một tình yêu không đòi ta phải thay đổi chút gì?
Đâu có đỉnh cao nào không đánh đổi bằng gian khổ khó nguy
Đâu có con tàu nào không ra khơi
Mà biết yêu sự yên bình trong hải cảng.
Nên nếu anh thấy yêu em là quá khó,
Biển kìa anh!
Em sẽ đợi anh về.

NTN

Thường những người có trái tim tan vỡ ...




Thường những người có trái tim tan vỡ 
Trong đám đông rất ít nhận ra nhau 
Sau nụ cười ấm áp trên môi họ 
Là những mảnh ước mơ nát vụn, u sầu.

Họ học được cách giữ lòng thanh thản 
Trước trận mưa, con nắng; lúc buồn vui 
Họ tập được cách giữ hồn an tĩnh
Dẫu tha nhân sao quá dễ thay dời.

Họ cười mãi lúc nghe lời điêu trá
Tìm loay hoay trong đó chút chân thành
Họ tự nghĩ chẳng có gì vĩnh viễn
Dối lừa này rồi cũng sẽ qua nhanh.

Họ nhắm mắt để lần theo ánh sáng 
Những vì sao đang tắt lịm giữa trời
Họ khép cửa để chờ nghe tiếng gõ
Hay một lời đồng vọng, dẫu xa xôi.

Thường những người có trái tim tan vỡ 
Trong đám đông rất ít nhận ra nhau 
Họ chẳng muốn trận buồn lây nhiễm nữa
Nên một mình đóng cửa, một mình đau.

NTN

Friday, April 13, 2018

Làm đĩ...


(Một cảnh đời...)
.
Chị đã chọn cái nghề hạ lưu nhất mà người đời đều khinh bỉ: "LÀM ĐĨ".
Trong một buổi chiều mưa gió, khi con đang sốt cao mà chị không có nổi một đồng xu trong túi. Sau khi để người ta vày vò, thoã mãn, chị lao vào trong cơn mưa xối xả, chị đến tiệm thuốc Tây mua mấy liều thuốc cho con, chị ghé chợ mua một ít thịt dọi và mớ rau. Tối nay, gia đình chị được ăn bữa cơm thịt tươm tất. Nước mưa cứ quăng táp vào mặt chị. Chị không phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt. Chị chỉ nghĩ đến anh bị liệt đang nằm bất động cả năm nay, nghĩ đến đứa con gái ngày càng gầy gò, mới 15 tuổi đầu mà vừa đi học vừa phụ rửa bát cho quán , nghĩ đến thằng con trai bé bỏng đang sốt cao mà không đòi mẹ, không quấy mẹ. Chị nghĩ nhiều thứ và chị quyết định làm đĩ từ đó...
Cũng từ đó, chị đối diện với bao nhục nhã, bao ê chề. Dường như Đĩ có một sức mạnh ghê gớm. Đĩ có thể phá hoại đạo đức, Đĩ phá tan hạnh phúc một gia đình, Đĩ có thể làm khuynh đảo một đất nước... Đĩ là một mớ hổ lốn, dơ dáy, bẩn thỉu nên người ta nghĩ đủ mọi cách để loại trừ nó.
Chị nhớ như in buổi sáng hôm đó. Anh công an oang oang đọc tên chị: "Nguyễn Thị Son Phấn, dù đã có chồng và hai con nhưng vẫn đi bán dâm....", người ta bêu tên chị ngoài đường, mọi người chỉ trỏ, chị không quan tâm, chị nghe ong ong họ nói hình như không phải tiếng người, mắt chị ráo hoẳnh và nó chỉ nhoè đi khi bắt gặp ánh mắt như trời trồng của đứa con gái. Rồi chị được tha về, con thì đi trước, chị theo sau. Hai mẹ con không ai nói với nhau 1 lời, một khoảng cách rất nhỏ nhưng lại quá xa. Chưa bao giờ đường về nhà lại xa với chị đến thế. Nước mắt chị bắt đầu chảy, chị muốn nói xin lỗi con mà khó quá. Chị đã làm gì cuộc đời chị và cuộc đời con chị?
Cuộc đời làm đĩ của chị cũng đã được thay đổi trong một chiều mưa gió. Một nhóm ba người phụ nữ đã đến đánh ghen chị tại nhà. Chồng của cô ta là một khách quen, anh ta thích chị vì chị hiền lành. Anh ta bảo không có cảm xúc với vợ nên hay tìm chị. Nhưng chị nào quan tâm, chị cần tiền và phục vụ, chỉ vậy thôi, thế mà họ ghen. Người ta thi nhau đạp, nắm tóc, xé nát quần áo chị. Chị nằm yên chịu đựng, không rên la, không cầu xin. Chỉ đến khi đứa con trai ôm chị khóc thét: "Xin các cô đừng đánh mẹ cháu nữa!" Nó ôm chặt chị để sẵn sàng nhận đòn thay. Người đàn bà đánh ghen hơi khựng lại, rồi quăng mạnh đầu chị vào giường ngay chỗ chồng chị nằm. Cô ta xỉ vả một hồi rồi cả bọn họ kéo đi.
Chị ngước mắt nhìn chồng cầu mong sự tha thứ, chị tìm ánh mắt khinh bỉ, nổi giận từ người đàn ông của đời mình. Nhưng không, nước mắt anh chảy dài, còn gì đau đớn hơn khi nhìn vợ mình bị người ta đánh mà không thể giúp. Anh đưa bàn tay gầy gò xương xẩu run run vuốt lại mái tóc rối bù của chị, anh hiểu những gì chị đã làm, đã hi sinh vì anh, vì con. Anh cố gắng giữ giọng không run rẩy: "Đau không mình ?". Anh lạc hẳn giọng: " Mình đi rửa mặt, thay lại cái áo rồi ra đây với anh."
Con gái về từ nãy giờ, nó nghe người ta bảo mẹ nó bị đánh ghen, nó xin chủ cho về, nó nhặt và xếp lại những thứ mà người ta đã quăng đập. Nó ôm lấy thằng em trai, nó thương mẹ nó, nó thương bố nó, nó thương em nó. Nhưng nó còn nhỏ quá chưa thể làm được gì. Chị đã rửa mặt, buộc lại mái tóc, thay lại cái áo bị xé rách bươm. Chị đến bên giường, ngồi xuống cạnh anh. Con gái với thằng em cũng ngồi xuống bên cạnh. Anh nhìn gia đình mình bắt đầu bằng giọng khê đục yếu ớt: " Anh xin lỗi mình, anh đã để em phải cực khổ, phải vất vả bất chấp để bươn chải." Chị chỉ biết khóc ngất.
Anh nói tiếp: "Từ mai, anh sẽ tự tập vật lí trị liệu, anh sẽ cố gắng. Em đừng làm nghề đó nữa. Anh gọi điện cho chú anh vay ít tiền mua cái máy may, em may đồ và sửa quần áo. Con gái cố gắng làm thêm nhưng không được bỏ học. Thằng cu thì phải chăm chỉ ngoan ngoãn, phụ mẹ việc nhà." Mọi người đều gật đầu. Giọng anh nghẹn ngào: " Cha xin lỗi mọi người. Nhưng mọi người hãy nhớ, dù có chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn là một gia đình. Vì là một gia đình nên chúng ta phải yêu thương và tha thứ lỗi lầm cho nhau." Bốn người rưng rưng ôm chặt lấy nhau. Một người đàn ông bại liệt nhưng tâm hồn không bại liệt. Một người đàn bà làm đĩ nhưng vẫn là một người vợ, người mẹ sẵn sàng hy sinh tất cả vì chồng, vì con. Một đứa con gái 15 tuổi đã biết làm thêm sau giờ học để phụ cha mẹ. Một đứa con trai bé bỏng nhưng biết phụ việc trong nhà. Bốn con người đã gắn kết thành một khối chắc chắn mang tên Gia đình.
Ngoài kia sấm chớp, mưa gió nhưng bên trong căn phòng nhỏ xập xệ này vẫn ấm áp và đong đầy yêu thương.
Trong tận cùng của xã hội vẫn có rất nhiều mảnh đời vất vả, nhọc nhằn mưu sinh.
Bụi Mận Gai

Monday, April 9, 2018

Ước gì




Ước gì mình nắm tay nhau 
Đi trong buốt lạnh đêm thâu tận cùng 
Ước gì ở chốn mông lung 
Cho môi mặn chẳng lạnh lùng tìm môi 

Ước gì em ước gì tôi 
Cứ như Trái đất Mặt trời chạm nhau 
Nổ tung hai quả tinh cầu
Để tan vĩnh viễn trong nhau một lần

VŨ THỊ MINH NGUYỆT

Khi tình quá một gang tay





Chiều còn chừng một gang tay 

Bên kia tím nắng, bên này trắng sương 
"Một gang tay" – chẳng đoạn trường 
Mà trăm năm vẫn đôi phương đợi chờ. 

Cao không quá một câu thơ 
Chữ tin thì tối, chữ ngờ thì trong 
Sâu không quá một tấc lòng 
Mà mơ không tới, mà mong chẳng thành. 

Chiều vàng, chiều trắng, chiều xanh 
Nhưng sao cái đẹp mong manh thế này! 
Khi tình quá một gang tay 
Thì nghiêng vạt áo gói ngày làm đêm.



_Đỗ Trọng Khơi

Chừa lại...




điều ta tin chắc hôm nay là chân lý
có thể mai sẽ bội phản đầu tiên
người ta ngỡ sẽ là luôn là bạn tốt
biết đâu mai bỗng trở mặt khôn lường
nên hãy chừa lại cho mình một con đường
như dòng suối chia thành ngàn nhánh nhỏ
róc rách dịu êm như tiếng lòng núi tỏ
mà sau cùng vẫn đổ về biển khơi
ta hôm nay đang sống rất thảnh thơi
nhưng cứ chừa lại dăm phần gai góc
nhỡ sớm mai thức dậy đời khó nhọc
hẵng còn đây: chân cứng đá mềm
chừa lại cho mình một chút yêu tin
và khiêm nhường trong mỗi lời phản bác
điều hôm nay ta xù lông quát nạt
biết đâu sẽ cứu ta ngày mai
chừa lại cho mình một bờ vai
để ngày sau thân mệt nhoài biết ghé
chừa lại cho mình một tấm vé
để trở về trong tiếng mẹ ầu ơ
chừa lại cho mình một giấc mơ
dẫu trọn kiếp không cách nào thành thực
nhưng vẫn chừa lại đó: lòng nao nức
biết hôm nao duyên số lại tỏ lời
chừa lại cho mình một “phần người”
để giao tiếp với những “phần người” khác
dù đôi khi ta ước mình reo hát
tựa cây thông trên ngọn đồi xa xăm
chừa lại cho mình một chỗ nằm
khi thân thể đã rã rời mỏi mệt
chừa lại cả cho những người thương mến
và cỏ cây, hoa lá lẫn chim muông
chừa lại cho nhân loại một nỗi buồn
chừa cho thi ca khoảng trời cất tiếng
chừa cho tuổi trẻ những điều luyến tiếc
chừa cho môi xa, và cho mắt biếc
chừa cho nhau chỗ yên lành trong nhau
xin biết chừa – lại – cho những ngày sau
vì đời rất – dài – khôn lường đoán biết
vì để sống sau bớt phần nuối tiếc
xin chừa nhau khôn dại nốt phần đời.
(Nhược Lạc)

Thursday, April 5, 2018

Nhớ nhen!





Đầu tiên
- Hãy nhớ ngẩng lên trời để ngắm những vì sao thay vì nhìn xuống dưới chân mình. 
Thứ hai
- Đừng bao giờ ngừng làm việc. Công việc đem lại cho ta mục đích, ý nghĩa và cuộc đời này sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu thiếu đi nó.
Cuối cùng
- Nếu bạn đủ may mắn để tìm được tình yêu đích thực, hãy luôn nhớ rằng nó tồn tại và đừng đánh mất nó.



Stephen Hawking giáo sư vũ trụ học - thiên văn học

Monday, April 2, 2018

Sen




chọn một mùa nắng nhất để nở
như em chọn anh để yêu

biết rằng sẽ có ngày khát cháy
chỉ cần một khoảnh khắc nở bừng
sá gì phút giây tàn tạ
em tỏa hương như sen
ở bến bờ anh
khắc nghiệt và hân hoan
anh trao cho em cơn run mê đắm
như mưa trao cho sen một buổi chiều ướt đẫm
rồi yên lặng quay đi

...
chọn một mùa nắng nhất để nở
sen một mình thơm
chọn anh để yêu
em một mình hạnh phúc
dẫu mai này ra sao...

Sen_Phạm Thị Ngọc Liên