Em nhỏ bé mà, nên khát một cái ôm
Để thấy sớm hôm có người che chở
Ru dịu nghẹn ngào qua từng nhịp thở
Em lại trở về nghe câu hát trên môi.
.
Em nhỏ bé mà, nên cần nắm tay thôi
Để thời gian trôi, nhạt nhòa qua nhịp gõ
Chỉ cần anh – người yêu thương ở đó
Mặc gió ngàn, mưa biển. Mặc đi anh.
.
Em nhỏ bé mà, nên buồn cũng mong manh
Dễ vỡ lắm. Nước mắt rơi môi mặn
Chỉ cần vỗ vai thôi, bảo rằng “này thì lặng
Có anh đây, sao phải khóc một mình”.
.
Em nhỏ bé mà, nên mỗi sáng bình minh
Lại muốn nép vào anh
lặng thinh nhìn dòng người trôi qua lăng cửa
Ngọt nhẹ vậy thôi, em chẳng cần gì nữa
Một thưở xa xôi, có lẽ cũng đã từng…
.
Em nhỏ bé mà, nên nếu thành người dưng
Anh đừng trách em sao không ngừng nước mắt
Em chỉ khóc cho yêu thương đã tắt
Để chôn chặt mọi điều
và vững bước hơn thôi.
.
Em nhỏ bé mà. Em nhỏ bé vậy thôi
Nhưng trái tim em đã trưởng thành nhiều lắm
Em sẽ không buông, nếu anh chìa tay nắm
Nhưng chẳng bao giờ chìm đắm giữa bi thương.
Nếu anh đã chọn riêng anh – một con đường.
.
st.
Tôi tin cuộc đời này rất đẹp. Tôi cũng tin cuộc đời đầy những mảnh vỡ... Tôi chỉ muốn, mỗi buổi sáng có thể ngồi đối diện cùng một người, uống trà. Ko cần nói chuyện, ko cần âm thanh ồn ả, chỉ cần ánh mắt, bàn tay ấm áp trong nhau là đủ. Là đủ bình an...