Rất nhiều người khi nói về việc phát triển bản thân thường bắt đầu bằng câu hỏi: “Tôi nên học thêm gì?”, “Đọc thêm sách gì?”, “Tham gia khóa nào?”, “Trau dồi thêm kỹ năng nào?”. Họ tin rằng mình chưa tiến bộ vì thiếu kiến thức, thiếu kỹ năng, thiếu hành động. Nhưng phần lớn thời gian, đó không phải là vấn đề chính. Vấn đề thật sự nằm ở chỗ bộ não của họ đã hết chỗ. Không phải là thiếu nội dung để đưa vào, mà là không còn đủ không gian để tiếp nhận.
Miu's Blog
Tôi tin cuộc đời này rất đẹp. Tôi cũng tin cuộc đời đầy những mảnh vỡ... Tôi chỉ muốn, mỗi buổi sáng có thể ngồi đối diện cùng một người, uống trà. Ko cần nói chuyện, ko cần âm thanh ồn ả, chỉ cần ánh mắt, bàn tay ấm áp trong nhau là đủ. Là đủ bình an...
Saturday, December 13, 2025
Phát triển bản thân không phải là nhồi thêm, mà là dọn bớt
“Howling Wolf Peak”
Ở Na Uy, có một khối đá tự nhiên khiến ai lần đầu nhìn thấy cũng phải lặng người, bởi nó giống hệt hình một con sói đang ngửa cổ tru lên mặt trăng. Và khi trăng tròn thực sự mọc lên đúng vị trí ấy, cảnh tượng trở nên kỳ ảo đến mức khó tin, như thể vũ trụ đã dàn dựng trước từ hàng triệu năm.
Người địa phương gọi nơi này là “Howling Wolf Peak”, một phần của dãy núi nằm gần bờ biển phía Bắc Na Uy, vùng đất của đêm dài và ánh sáng xanh của Bắc Cực quang.
Từ góc nhìn nhất định, khối đá đen dựng đứng tạo hình đầu sói hoàn hảo đến mức ranh giới giữa tự nhiên và tưởng tượng dường như biến mất.
Điều thú vị là khối đá ấy hoàn toàn tự nhiên, được hình thành qua hàng ngàn năm gió, băng và tuyết bào mòn.
Sự sắp đặt ngẫu nhiên đó khiến nơi đây trở thành một trong những “điểm hẹn trăng tròn” đặc biệt nhất hành tinh, nơi mỗi tháng, nhiếp ảnh gia và những người yêu thiên văn lại tụ họp, chờ giây phút trăng chạm đỉnh mõm đá.
Khi ánh trăng chiếu xuống, cả không gian phủ lên một lớp ánh bạc mờ ảo.
Dưới chân núi, tuyết phản chiếu ánh sáng khiến khung cảnh như bước ra từ một giấc mơ, vừa hoang dại, vừa thiêng liêng.
Có người nói: “Ở nơi mặt trời biến mất suốt mùa đông, mặt trăng trở thành ngọn đuốc của linh hồn.”
Và khối đá biết “hú trăng” ấy chính là biểu tượng của điều đó, của sức mạnh tự nhiên, sự cô độc kiêu hãnh, và vẻ đẹp mà con người chỉ có thể ngắm nhìn, chứ không bao giờ nắm giữ.
🌙
st
TỦ ĐÔNG LẠNH 2.400 NĂM TUỔI GIỮA SA MẠC 49°C
Không điện.
Không máy móc.
Nhưng vẫn tạo ra đá quanh năm.
Giữa sa mạc Iran nóng gần 50°C,
người Ba Tư cổ đại đã làm một điều tưởng như bất khả thi:
Tạo ra đá – và giữ được đá suốt cả năm – chỉ bằng đất, nước và trí tuệ.
Công trình ấy gọi là YAKHCHĀL —
một “tủ đông khổng lồ” bằng đất sét mà đến nay khoa học hiện đại vẫn phải nghiên cứu.
✅ LÀM SAO HỌ LÀM ĐƯỢC?
1. ĐÓNG BĂNG BAN ĐÊM
Sa mạc ban đêm có lúc hạ xuống quanh 0°C.
Họ dẫn nước vào bể nông để gió lạnh làm phần nước bề mặt kết băng.
2. VẬT LIỆU “SAROOJ” – DI SẢN KỸ THUẬT CỔ
Tường dày đến 2 mét, làm từ hỗn hợp:
đất sét + vôi + tro + lòng trắng trứng + lông dê.
Một loại vật liệu mà kỹ sư ngày nay gọi là:
“huyền thoại cách nhiệt của kiến trúc Ba Tư.”
3. MÁI VÒM GIỮ LẠNH SUỐT NHIỀU THÁNG
Đá sau khi hình thành được đưa xuống kho dưới lòng đất.
Nhiệt độ bên trong ổn định ngay cả khi ngoài trời gần 50°C.
✅ HỌ DÙNG ĐÁ ĐỂ LÀM GÌ?
• Bảo quản thịt và thực phẩm
• Làm mát không gian sống
• Phục vụ hoàng gia
• Và làm faloodeh – món tráng miệng kiểu “kem cổ đại” nổi tiếng của Ba Tư
Thời đó, đá là xa xỉ phẩm - gần như “kim cương của mùa hè”.
✅ YAKHCHĀL VẪN CÒN TỒN TẠI ĐẾN NGÀY NAY
Nhiều yakhchāl đến hiện tại vẫn còn nguyên vẹn ở Iran.
Nổi tiếng nhất là Yakhchāl Meybod (tỉnh Yazd) – công trình giữ được cấu trúc cổ đại và được mở cho khách du lịch tham quan hằng ngày.
Ngoài ra còn các yakhchāl ở Kerman, Isfahan và Kashan - một số bảo tồn nguyên bản, một số phục dựng dựa trên thiết kế gốc.
UNESCO và Iran Cultural Heritage Organization đều ghi nhận hệ thống yakhchāl này là di sản kiến trúc – kỹ thuật cổ đại độc đáo, còn hiện hữu đến thế kỷ 21.
✅ ĐIỀU KHIẾN UYÊN MUỐN KỂ LẠI CÂU CHUYỆN 2.400 NĂM NÀY
Vì nó chứng minh một điều sâu sắc:
Con người không cần thật nhiều công cụ.
Chỉ cần hiểu đúng một quy luật – là đủ để tạo nên kỳ tích.
Người Ba Tư không có máy lạnh.
Nhưng họ hiểu được:
- Sự chênh lệch nhiệt độ ngày – đêm
- Gió khô mạnh của sa mạc
- Đặc tính giữ nhiệt của vật liệu
Họ quan sát.
Họ thử nghiệm.
Họ sáng tạo.
Và họ để lại một di sản mà 2.400 năm sau, cả thế giới vẫn nể phục.
✅ BÀI HỌC CHO BẠN HÔM NAY
Đừng nghĩ rằng bạn “thiếu công cụ” nên không thể làm điều gì lớn.
Ngay cả giữa sa mạc nóng 49°C,
ngay cả khi tay trắng,
trí tuệ của bạn vẫn đủ để thay đổi tất cả.
Câu hỏi không phải là “bạn có gì?”
Mà là “bạn dùng những gì mình có như thế nào?”
Khoa học thật kỳ diệu.
Và trí tuệ Đấng Tạo Hoá đặt trong mỗi con người… còn đáng kinh ngạc hơn.
✍️ Bài viết: Uyên Hồ
Người kể chuyện bằng thiên nhiên và khoa học – qua lăng kính đời thường và cảm xúc thật.
Chạm vào tri thức bằng cảm xúc, gieo vào cảm xúc bằng chiều sâu .
📸Ảnh minh hoạ.
Yakhchāl là công trình có thật, còn tồn tại đến hiện tại.
#KhoaHocKyDieu #TriTueConNguoi #KienThucLichSu #KienTrucCoXua #UyenHoQuotes #VuTruKhongLanhLeoNhuBanNghi #DidYouKnow
Khi định vị sai, mọi hướng dẫn sau đó đều vô nghĩa
Bạn không thể sửa một cái gì đó nếu bạn cứ giả vờ nó không hỏng
Phần lớn những người muốn “phát triển bản thân” không bắt đầu bằng việc sửa – mà bắt đầu bằng việc che. Họ cố tỏ ra ổn, cố giữ hình ảnh, cố tạm quên những thứ bên trong mình đang trục trặc. Nhưng như vậy không phải là sửa, mà là lảng tránh. Và nếu thứ bạn đang cố né chính là hiện trạng của mình, thì mọi thay đổi phía sau đều là tưởng tượng.
Muốn phát triển thì phải thay đổi. Muốn thay đổi thì phải sửa. Muốn sửa thì phải biết lỗi nằm ở đâu. Và muốn biết lỗi thì phải nhìn cho rõ. Vậy mà đây lại chính là thứ nhiều người không làm được: họ không dám nhìn thẳng vào bản thân mình ở trạng thái chưa được chỉnh sửa.
Bạn không thể điều chỉnh thứ bạn không nhận là nó có vấn đề. Nếu bạn luôn cho rằng mình chỉ “hơi thiếu kiên nhẫn một chút”, thì bạn sẽ không bao giờ thực sự xử lý cái tính dễ nổi nóng của mình. Nếu bạn luôn tự nhủ “mình cũng đâu đến nỗi tệ”, thì bạn sẽ không bao giờ tạo đủ lý do để thực sự học lại từ đầu một kỹ năng mình yếu. Sự mơ hồ đó giữ bạn đứng yên – không vì bạn không có năng lực, mà vì bạn không có lý do đủ mạnh để thay đổi.
Vấn đề ở đây không phải đạo đức, cũng không phải ý chí. Nó là một vấn đề logic: nếu bạn định sửa một hệ thống mà bạn không thấy lỗi ở đâu, bạn sẽ không biết mình cần làm gì. Và nếu bạn không sửa đúng chỗ, bạn có thể dành cả năm trời để tinh chỉnh một phần không hề bị hỏng, trong khi phần đang gây vấn đề thì bị bỏ mặc hoàn toàn.
Thành thật với bản thân không phải là việc “đối diện với bóng tối” gì cao siêu. Nó đơn giản là bước kiểm tra đầu tiên xem mình đang ở đâu – trước khi quyết định đi đâu tiếp. Cũng như khi bạn bật bản đồ trên điện thoại, việc đầu tiên app cần làm không phải tìm đường đi, mà là xác định đúng vị trí hiện tại. Nếu định vị sai, mọi hướng dẫn sau đó đều vô nghĩa, dù có chi tiết đến đâu.
Rất nhiều người không sai ở chỗ thiếu kế hoạch, mà sai ở chỗ không thành thật về điểm xuất phát. Họ định làm một dự án lớn, nhưng không dám nhận là mình chưa biết gì. Họ định rèn kỷ luật, nhưng không dám nhận là mình vẫn đang trì hoãn mỗi ngày. Họ định đi học lại, nhưng không dám nhìn thẳng vào lý do mình đã bỏ cuộc từ lần trước.
Bạn không cần thành thật mãi mãi. Chỉ cần thành thật đúng lúc bắt đầu. Sau đó, khi đã thấy rõ, bạn có thể chọn cách nói khác, nhìn khác, sống khác. Nhưng nếu không có sự thành thật ban đầu đó, thì mọi kế hoạch phát triển chỉ là một lớp sơn mới phủ lên một cấu trúc cũ đang nứt.
Vì cuối cùng, bạn không thể cập nhật phần mềm nếu bạn cứ khăng khăng là mình không có lỗi nào.
(Photo by Francesco Junior Mura)
**
Một quyển sách với những góc nhìn hay về phát triển bản thân - Sách - Tái lập trình thói quen - Thiết kế HỆ ĐIỀU HÀNH THÓI QUEN bằng tâm lý học hành vi ứng dụng
x
Phần lớn những người muốn “phát triển bản thân” không bắt đầu bằng việc sửa – mà bắt đầu bằng việc che. Họ cố tỏ ra ổn, cố giữ hình ảnh, cố tạm quên những thứ bên trong mình đang trục trặc. Nhưng như vậy không phải là sửa, mà là lảng tránh. Và nếu thứ bạn đang cố né chính là hiện trạng của mình, thì mọi thay đổi phía sau đều là tưởng tượng.
Muốn phát triển thì phải thay đổi. Muốn thay đổi thì phải sửa. Muốn sửa thì phải biết lỗi nằm ở đâu. Và muốn biết lỗi thì phải nhìn cho rõ. Vậy mà đây lại chính là thứ nhiều người không làm được: họ không dám nhìn thẳng vào bản thân mình ở trạng thái chưa được chỉnh sửa.
Bạn không thể điều chỉnh thứ bạn không nhận là nó có vấn đề. Nếu bạn luôn cho rằng mình chỉ “hơi thiếu kiên nhẫn một chút”, thì bạn sẽ không bao giờ thực sự xử lý cái tính dễ nổi nóng của mình. Nếu bạn luôn tự nhủ “mình cũng đâu đến nỗi tệ”, thì bạn sẽ không bao giờ tạo đủ lý do để thực sự học lại từ đầu một kỹ năng mình yếu. Sự mơ hồ đó giữ bạn đứng yên – không vì bạn không có năng lực, mà vì bạn không có lý do đủ mạnh để thay đổi.
Vấn đề ở đây không phải đạo đức, cũng không phải ý chí. Nó là một vấn đề logic: nếu bạn định sửa một hệ thống mà bạn không thấy lỗi ở đâu, bạn sẽ không biết mình cần làm gì. Và nếu bạn không sửa đúng chỗ, bạn có thể dành cả năm trời để tinh chỉnh một phần không hề bị hỏng, trong khi phần đang gây vấn đề thì bị bỏ mặc hoàn toàn.
Thành thật với bản thân không phải là việc “đối diện với bóng tối” gì cao siêu. Nó đơn giản là bước kiểm tra đầu tiên xem mình đang ở đâu – trước khi quyết định đi đâu tiếp. Cũng như khi bạn bật bản đồ trên điện thoại, việc đầu tiên app cần làm không phải tìm đường đi, mà là xác định đúng vị trí hiện tại. Nếu định vị sai, mọi hướng dẫn sau đó đều vô nghĩa, dù có chi tiết đến đâu.
Rất nhiều người không sai ở chỗ thiếu kế hoạch, mà sai ở chỗ không thành thật về điểm xuất phát. Họ định làm một dự án lớn, nhưng không dám nhận là mình chưa biết gì. Họ định rèn kỷ luật, nhưng không dám nhận là mình vẫn đang trì hoãn mỗi ngày. Họ định đi học lại, nhưng không dám nhìn thẳng vào lý do mình đã bỏ cuộc từ lần trước.
Bạn không cần thành thật mãi mãi. Chỉ cần thành thật đúng lúc bắt đầu. Sau đó, khi đã thấy rõ, bạn có thể chọn cách nói khác, nhìn khác, sống khác. Nhưng nếu không có sự thành thật ban đầu đó, thì mọi kế hoạch phát triển chỉ là một lớp sơn mới phủ lên một cấu trúc cũ đang nứt.
Vì cuối cùng, bạn không thể cập nhật phần mềm nếu bạn cứ khăng khăng là mình không có lỗi nào.
**
Một quyển sách với những góc nhìn hay về phát triển bản thân - Sách - Tái lập trình thói quen - Thiết kế HỆ ĐIỀU HÀNH THÓI QUEN bằng tâm lý học hành vi ứng dụng
x
Friday, December 5, 2025
“Kẻ nguy hiểm không phải là người sắc bén, mà là người giấu được lưỡi dao trong nụ cười.”
Có những người luôn đứng ở vị trí mờ ảo, không quá nổi bật, cũng chẳng bao giờ tỏ ra yếu thế. Họ lặng lẽ quan sát, nói ít mà thấy nhiều, hiền lành mà khiến người khác phải dè chừng. Bởi họ hiểu rõ quy luật của đời — khi ánh sáng chiếu rọi quá lâu, bóng tối sẽ biết đường mà tìm đến.
Họ không tranh, không giành, không cần hơn ai. Nhưng khi thời điểm đến, một câu nói của họ có thể thay đổi cả cục diện. Người khác tưởng họ mềm yếu, nhưng thực ra họ chỉ đang giấu đi sự sắc lạnh bên trong. Người khác tưởng họ vô tâm, nhưng thật ra họ nhớ từng chi tiết, từng ánh nhìn, từng lời nói.
Đối diện họ, ta chẳng bao giờ biết mình đang nói chuyện với ánh sáng hay với bóng tối. Bởi cả hai thứ ấy trong họ, đều tồn tại song song, không triệt tiêu mà cũng chẳng hòa tan.
Họ không cần chứng minh bản lĩnh, vì chính sự bình tĩnh của họ đã là một dạng uy lực. Không cần giận dữ, nhưng ánh mắt họ đủ khiến kẻ khác tự sửa mình.
Đó là kiểu người mà ta không nên thử, vì một khi họ ra tay, họ không cần đến sức — chỉ cần sự chuẩn xác. Họ không tàn nhẫn, nhưng lý trí của họ sắc bén hơn mọi lưỡi dao.
Cuối cùng, điều khiến họ đáng sợ không phải là họ quá mạnh, mà vì họ hiểu rõ khi nào nên mạnh, khi nào nên lặng.
Trong im lặng của họ, có kỷ luật. Trong nụ cười của họ, có giới hạn. Và trong lòng họ, thiện – ác, sáng – tối, đều được đặt đúng chỗ.
⸻
St.
